Sắc mặt của Hoàng hậu thay đổi, trông hơi không vui.
"Bổn cung và mẫu thân con từng là khuê các hảo hữu.
Không ngờ con lại nhớ kỹ chuyện này, nếu không thì cũng sẽ không cầu xin bổn cung như vậy." Hoàng hậu thở dài, "Chuyện khác còn dễ nói, nhưng bảo Hoắc Vương gia bỏ vợ và cưới con thì e rằng không được."
"Vậy thì không bỏ vợ... Thần nữ nguyện thờ chung một phu với nàng."
"Nếu vậy thì ai làm chính thê, ai làm trắc phi?" Hoàng hậu cau mày.
Thanh Lạc công chúa giật mình.
Trong suy nghĩ của nàng ta, nàng ta đường đường là công chúa lại nguyện thờ chung một phu với nàng đã là nhượng bộ một bước rồi, tuyệt đối không thể nhường thân phận chính thê.
Nhưng ánh mắt của Hoàng hậu khiến lòng nàng ta chợt lạnh đi.
"Con có biết không thể bỏ tào khang chi thê không?" Hoàng hậu lạnh nhạt nói.
* Tào khang chi thê: người vợ thuở nghèo khó
Bản thân bà ấy là nguyên phối, mấy năm nay, trong cung có bao nhiêu tiểu yêu tinh muốn đạp bà ấy xuống?
Bây giờ, đứa trẻ do chính tay bà ấy nuôi lớn lại muốn đạp nguyên phối người ta xuống giống như những tiểu yêu tinh đó?!
Toàn thân Thanh Lạc công chúa run lên: "Thanh Lạc tự nguyện làm trắc phi..."
"Làm càn!" Hoàng hậu càng tức giận hơn, "Tuy con không phải nữ nhi của ta và Hoàng thượng, nhưng phụ thân con vì Hoàng thượng mà chết.
Hắn phong con làm công chúa, con chính là tấm gương cho nữ tử Đại Định ta! Con mang thân phận tôn quý, vậy mà lại muốn đắm mình trụy lạc làm trắc phi? Làm vậy không chỉ ném đi thể diện của một mình con mà là toàn bộ thể diện của hoàng gia!"
Công chúa không kén phò mã, vậy lại đi làm trắc phi cho vương gia khác họ!?
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ trở thành trò cười cho người khác!
Thanh Lạc công chúa rụt đầu lại, cũng biết bản thân mình đã nói sai.
Nhưng nàng ta thật sự không cam lòng mà? Sau khi thành công chúa, nàng ta không thể chọn đích trưởng tử tài hoa hơn người, có gia thế tốt, tiền đồ rộng mở bởi vì những người đó muốn đặt chân vào triều đình, có thực quyền!
Nàng ta chỉ có thể chọn những đích thứ tử có cũng được mà không có cũng chẳng sao! Cho dù nàng ta không phải công chúa thật sự nhưng tiêu chuẩn tuyển phu cũng phải dựa theo quy cách của công chúa!
Trước đây, nàng ta từng nhắc tới chuyện muốn gả cho Hoắc Triệu Uyên với bệ hạ, nhưng bệ hạ hoàn toàn không đồng ý!
Nàng ta có thể làm sao chứ?
"Hoàng hậu nương nương, nếu người chịu cho phép, thần nữ nguyện tự tước phong hào..." Thanh Lạc công chúa nói tiếp.
Nghe thấy lời này, Hoàng hậu hơi chấn động.
Không có phong hào công chúa, nàng ta chỉ là một nữ tử mồ côi không nơi nương tựa.
"Thanh Lạc, đây không phải chuyện mà bổn cung có thể quyết định được.
Hoắc Vương gia trọng tình trọng nghĩa, cùng Vương phi cầm sắt hòa minh*, bổn cung không thể làm kẻ xấu được." Hoàng hậu cũng ăn ngay nói thật, "Con về cung tự kiểm điểm, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm đi! Bổn cung xem như chưa từng nghe thấy lời con vừa nói."
*Cầm sắt hòa minh: dùng để chỉ sự hoà hợp giữa tiếng đàn cầm và đàn sắt, là hình ảnh ẩn dụ mối quan hệ vợ chồng tốt đẹp
Thanh Lạc công chúa lập tức bị đả kích lớn, nước mắt rưng rưng.
Giờ phút này, Tống Anh lại hoàn toàn tương phản, tâm trạng của nàng không tệ.
Còn Cố Minh Bảo lại lo lắng về độc tố trong cơ thể nàng, cho dù nàng đã cam đoan bản thân không sao thì Cố Minh Bảo vẫn nhất quyết đích thân đưa nàng về phủ của mình.
Tống Tuân vừa nghe nói nàng bị trúng độc thì lập tức chạy tới đây, vẻ mặt nôn nóng.
"Huynh nghe bọn họ nói muội bị trúng độc!? Sao lại thế này!?" Tống Tuân căng thẳng đến cực điểm.
Tống Anh rất bất đắc dĩ: "Thật sự không sao, chỉ là nha đầu này lo lắng quá mức thôi."
"Tống tỷ tỷ, thái y đã đích thân bắt mạch còn có thể là giả sao? Hắn nói ngươi cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ta sợ ngươi lại chạy lung tung nên nhất định phải trông chừng ngươi thật chặt!" Thái độ của Cố Minh Bảo hết sức nghiêm túc, "Ta muốn ở nhờ nhà ngươi mấy ngày!"
Nhà Tống Anh có tới sáu viện lớn, hoàn toàn có thể chiêu đãi khách.
Tuy nhiên, trong nhà nàng không có trưởng bối, đã vậy chỉ có một ca ca.
Nếu nàng ấy ở lại thì không ổn lắm.
Tống Anh chọc vào trán nàng ấy: "Nghĩ kỹ rồi hẵng nói.
Ta thấy ngươi không muốn xuất giá nữa đúng không?"
Cố Minh Bảo cũng hơi ngượng ngùng, liếc mắt nhìn trộm Tống Tuân một cái.
Sợ ca ca Tống gia này hiểu lầm ý của nàng ấy.
"Nếu vậy thì Tống tỷ tỷ đến nhà ta ở đi.
Nhà ta cũng tiện mời thái y hơn."