Những gì vừa nghe được khiến anh ta hoài nghi nhân sinh. Cái gì lăng mộ, cái gì cổ trùng chứ?
Người này chắc chắn đang bịa ra một câu chuyện giả để đùa giỡn gọi điện báo cảnh sát, muốn lãng phí tài nguyên của lực lượng cảnh sát đây mà!
Nhưng mà, ngay sau đó, anh ta lại nghe thấy giọng của người phụ nữ ở đầu dây bên kia vang lên:
“Tôi không phải đang đùa giỡn với cảnh sát, anh có thể báo cáo lên cấp trên. Thủ trưởng của anh chắc chắn sẽ có đủ cấp bậc để hiểu biết chuyện này.”
Nhân viên tổng đài cau mày. Nơi này dù sao cũng là biên giới phía Nam, đúng là có rất nhiều truyền thuyết bí ẩn và trong đó có lời đồn về ngôi mộ lớn trên núi Bà Bà.
Sau khi do dự một lúc, anh ta vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng nhấc máy lên gọi cho cấp trên.
Chẳng mấy chốc, một cuộc gọi điện thoại khác đã được chuyển lên cấp cao hơn và nhân viên tổng đài cũng nhận được một cuộc gọi khẩn cấp để tra hỏi…
Sau khi nghe được bí mật vô cùng động trời kia, Lý Thành Hà vẫn tràn đầy nghi ngờ nhưng ông ấy biết rõ, bây giờ không phải là lúc để hỏi thêm.
Cố Chi Tang đang tiếp tục sử dụng “Chú Tẩy Uế” vừa mới dùng trên người của ông ấy để loại bỏ cổ trùng cho những người đã hôn mê khác.
Những con sâu sau khi được thúc giục ra ngoài thì đều được cô thu thập vào trong một bình thủy tinh, nhìn cực kỳ rợn người.
Đúng lúc này, cánh cửa của căn nhà nhỏ mà bọn họ đang ở đã bị người bên ngoài gõ vang. Người đến chính là Bạch Từ cùng với khuôn mặt vô cùng lo lắng.
Khi nhìn thấy Cố Chi Tang và những nhân viên công tác khác đang nôn khan thì anh ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi:
“Cô cũng đã phát hiện ra rồi sao? Những người ở trong căn nhà bên chỗ tôi cũng không có vấn đề gì lớn.”
Những con cổ trùng kia hoàn toàn không thể đến gần được anh ấy và những nhân viên khác, bởi vì chúng nó đã bị những con nhím đi cùng anh ấy ăn sạch trước khi kịp tiếp cận.
Cố Chi Tang liếc nhìn anh ấy đầy ẩn ý. Sau khi thiếu niên kia tránh đi tầm mắt của cô thì mới nói: “Còn có một nhóm người đang ở căn nhà phía Nam, bây giờ tôi sẽ đi qua đó.”
Bạch Từ: “Tôi cũng đi.”
Hai người, một trước một sau, đi đến căn nhà nhỏ phía Nam thì phát hiện ra nơi này rất im ắng. Cố Chi Tang lập tức dùng chân đá văng cửa phòng rồi đi vào trong.
Khi nhìn thấy thanh niên khoác áo bông trắng đang ngồi trên giường thì cô hơi nheo đôi mắt phượng của mình nhìn về phía anh ấy.
Hòa Mị Đồ dụi mắt, giống như vừa bị tỉnh giấc bởi tiếng động lớn do cô đạp cửa gây ra, cực kỳ ngạc nhiên hỏi: “Sao mọi người lại đến đây?”
Cố Chi Tang: “…”
“Bọn họ đã bị gieo cổ, anh không biết sao?”
Hòa Mị Đồ lộ rõ sắc mặt khiếp sợ: “Tại sao lại có thể như vậy? Tôi hoàn toàn không phát hiện ra. Có thể là những con cổ trùng kia cảm nhận được hơi thở trên người tôi nên đã tự động tránh đi.”
Lời giải thích này thật sự có chút gượng ép. Là một Vu Cổ Sư mà anh ấy lại không hề phát hiện ra trong phòng có cổ trùng tiến vào thì Cố Chi Tang tuyệt đối không tin.
Tuy nhiên, cũng không biết vì sao người thanh niên này có thể cảm nhận được cổ trùng nhưng lại không ra tay ngăn cản cũng như giúp đỡ những người khác.
Trong phòng, mọi người đang nằm ngổn ngang bởi vì bị ngất xỉu do cổ trùng đã xâm nhập vào cơ thể.
Các nhân sĩ chính phái như Tuân Dĩ Khuynh thì hoàn toàn không hề đề phòng những thủ đoạn âm hiểm như này nên cũng bị trúng chiêu.
Cô chỉ cần đả thông một huyệt đạo của Tuân Dĩ Khuynh thì cơ thể của đối phương đã tự động bức cổ trùng ra ngoài.
Vốn dĩ khi cổ trùng xâm nhập vào thân thể của ông ta thì Tuân Dĩ Khuynh đã lập tức phát hiện ra nhưng cũng chỉ có thể phong tỏa toàn bộ huyệt đạo để tránh cho cổ trùng xâm lấn càng sâu.
Sau khi nhận ra bản thân đã được Cố Chi Tang cứu thì vẻ mặt của Tuân Dĩ Khuynh cứng đờ nói một câu: “Cảm ơn…”
Bạch Từ ở bên kia cũng đã giúp hai người khác bức ra được cổ trùng trong thân thể. Sau khi cổ trùng vừa ra ngoài thì đã bị con nhím to lớn bên chân của anh ấy ngửa đầu nuốt luôn.
Đến người cuối cùng thì bởi vì đã chậm trễ quá nhiều thời gian nên tình trạng của người này không được tốt lắm.
Loại đồ vật như cổ trùng thì lúc đầu cũng chỉ to như một sợi tóc mà thôi. Một khi đã tiến vào trong cơ thể của con người, nó mới bắt đầu cắn nuốt sự sống và máu thịt rồi dần dần bành trướng to hơn.
Loại cổ mà Đại Vu già kia sử dụng là một loại cổ cực kỳ hung ác và tham ăn. Chỉ trong vòng từ hai đến ba giờ là nó đã có thể ăn sạch máu thịt bên trong một người sống rồi.
Các thí sinh khác khi tỉnh táo lại cũng nhận thấy tình hình nghiêm trọng lúc này. Khuôn mặt của Daisy trắng bệch: “Bây giờ phải làm sao đây?”
Cố Chi Tang cau mày: “Bây giờ, sâu đang ở trong mạch máu gần tim của anh ấy. Chúng ta không thể cưỡng ép thúc giục nó ra được, nếu không sẽ khiến cho các cơ quan tim phổi của anh ấy bị tổn thương nặng nề.”