Mặc dù Liễu Cẩn biết rằng Công Đức rất quan trọng nhưng dù sao ông ấy không nhìn thấy, cũng không sờ được nó nên vẫn cảm thấy không cần thiết lắm.
Sau này nếu chuyện nuôi dưỡng hồn phách của mẹ ông ấy xảy ra vấn đề gì thì ông ấy còn phải tìm Cố Chi Tang để nhờ giúp đỡ. Vì vậy, vẫn phải tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với những người lợi hại như cô.
Ông ấy bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, nói:
“Đại sư Cố, người quản lý Tiền Chứng của cô đã liên hệ với tôi vài lần trong nửa tháng nay. Ý ngầm trong lời nói của ông ta là vết thương trên trán của cô không thể khôi phục như lúc đầu nên muốn tôi đổi vai diễn này cho người mới dưới tay ông ta.”
“Chắc hẳn ông ta chưa từng thương lượng gì với cô về chuyện này, đúng không?”
Liễu Cẩn lặng lẽ nhìn lướt qua cái trán của Cố Chi Tang và phát hiện ra, nếu nhìn kỹ chỗ đó thì mới thấy có dấu vết hơi mờ, nhưng cũng không khoa trương như lời nói của Tiền Chứng.
Nói thật, vốn dĩ ông ấy còn bởi vì diễn xuất của Cố Chi Tang quá kém cỏi nên đang có ý nghĩ muốn đổi diễn viên.
Vừa nghe nói rằng khuôn mặt hoàn mỹ là điểm tốt duy nhất trên người cô đã có khiếm khuyết thì lý do ông ấy nhất định muốn cho cô đóng vai nữ số 4 – Ngu Tinh đã không còn nữa.
Tính ra, có khi ông ấy đã đồng ý đổi diễn viên rồi, nếu như không có chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Bây giờ thì chắc chắn sẽ không thể đổi người, hơn nữa Liễu Cẩn còn tố cáo ngược lại Tiền Chứng.
Thật ra, đối với chuyện quay phim này thì Cố Chi Tang vốn dĩ không có hứng thú gì cả. Nhưng đây dù sao cũng là nguyện vọng và sự vương vấn duy nhất của nguyên thân khi còn sống, mà cô cũng đã ký hợp đồng rồi.
Trong “nội dung cốt truyện” mà hệ thống đã nói cho cô thì “Cố Chi Tang” bởi vì nhan sắc bị tàn phá nên bị đổi vai diễn. Sau đó, “Cố Chi Tang” cảm thấy cuộc sống của bản thân đã hoàn toàn vô vọng nên mới dẫn đến bi kịch sau này.
Còn Tiền Chứng và người mới kia là những người đã giẫm đạp lên cô, hút máu của cô để trèo lên thì lại bởi vì vai diễn này mà trở nên nổi tiếng trong vòng tròn giới giải trí.
Cố Chi Tang vốn dĩ là một người có một bộ nguyên tắc riêng cho bản thân nên từ trước đến nay, cô rất coi trọng “quy tắc”.
Đúng là cô rất Phật Hệ, cũng không có hứng thú gì với giới giải trí nhưng cũng không phải là một quả trứng mềm.
Tiền Chứng đã khiêu khích nhiều lần, thậm chí còn hận không thể cưỡi lên trên đầu cô để làm mưa làm gió nên ông ta thật sự đã khơi dậy sự chán ghét trong cô.
Lúc này, người giấy màu vàng vẫn luôn nằm sấp trên vai của Liễu Cẩn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Đổng Anh: “Đổi vai diễn gì? Liễu Cẩn, con muốn thay đại sư Cố hả?”
Liễu Cẩn vội vàng ho một tiếng: “Đổi cái gì chứ? Ai nói gì cũng không thể đổi được! Đại sư Cố chính là người thích hợp nhất để diễn vai này. Rõ ràng là do người quản lý của cô ấy gửi tin tức giả để lừa gạt con.”
Cố Chi Tang: “…”
“Đạo diễn Liễu quả thật không cần phải nói những lời khen ngợi trái lương tâm như vậy. Diễn xuất của tôi thật sự rất yếu kém.”
Tuy rằng, cô không biết diễn xuất của nguyên thân kém cỏi đến mức nào mà lại bị toàn bộ cư dân mạng giễu cợt là cay mắt.
Nhưng với người đứng đầu Huyền Môn luôn làm theo ý mình như cô, là một người chưa bao giờ diễn xuất, cũng không cần phải diễn trò bao giờ thì chắc chắn đóng phim là một chuyện cực kỳ đau đầu.”
Đổng Anh có chút hứng thú: “Đại sư Cố phải diễn vai gì vậy?”
Vu Đồng Thu giới thiệu lại khái quát các tình tiết của bộ phim rồi nói:
“Nhân vật của Tang Tang có thiết lập là một đại mỹ nhân gặp phải một người đàn ông cặn bã. Gần cuối phim thì nhân vật đó sẽ vì bị tổn thương tình cảm mà hoàn toàn trở nên độc ác, xấu xa.”
“Tôi có thể dạy đại sư Cố đóng phim mà.” Đổng Anh cười khổ một tiếng: “Hơn nữa, rốt cuộc cũng không ai có thể hiểu biết sâu sắc sự phẫn nộ vì bị tổn thương tình cảm hơn tôi được.”
Vu Đồng Thu, Liễu Cẩn: “…”
Hình như cũng đúng.
Đôi mắt của Vu Đồng Thu sáng rực lên:
“Đúng rồi, thật sự có thể đấy. Không phải sư huynh đã cho Cố Chi Tang một tháng thời gian để trau dồi diễn xuất sao. Vừa lúc, thời gian tiếp theo, Tang Tang còn phải đi ghi hình chương trình thực tế về huyền học nên có thể sẽ không có thời gian tìm giáo viên dạy diễn xuất.”
“Nếu cô ấy mang theo cô giáo bên người thì trong thời gian rảnh rỗi có thể học tập thêm để cải thiện được diễn xuất rồi.”
“Cô giáo thực sự có năng lực dạy học cực kỳ lợi hại. Những thành tích mà tôi đạt được trong giới giải trí thì toàn bộ đều dựa vào sự chỉ dạy diễn xuất của cô giáo đấy.”
Liễu Cẩn nói: “Nếu đại sư Cố đồng ý thì tôi không có ý kiến gì. Hơn nữa, cũng không cần thiết phải đến đoàn làm phim nhanh như vậy.”
“Bộ phim này tôi dự tính phải quay trong nửa năm, phân cảnh của vai diễn Ngu Tinh này cũng không nhiều lắm, hoàn toàn có thể để đến cuối cùng mới quay.”
Ông ấy đã chứng kiến được năng lực của Cố Chi Tang. Nếu mẹ của ông ấy có thể ở bên cạnh cô thì chắc chắn hồn phách sẽ được nuôi dưỡng tốt hơn.
Hai mươi phút sau, Cố Chi Tang rời khỏi khu biệt thự của Liễu Cẩn.
Trên vai của cô ấy có thêm một người giấy nhỏ màu vàng.
Vừa mới gọi xe về nhà thì trên di động của cô hiện ra hai tin nhắn mới.
Cố Chi Tang mở ra nhìn thoáng qua thì thấy một tin nhắn là của tổ chương trình “Linh Sự”. Bọn họ gửi trước kịch bản của tập thứ tư để cho các thí sinh có thể hiểu rõ đại khái quy trình quay phim của tập mới.
Một tin nhắn khác là của công ty quản lý gửi đến, thông báo rằng cô có một cuộc họp vào ngày mai…