Sau khi bạn khán giả kia lên tiếng thì Cố Chi Tang đã hỏi:
“Bạn muốn xem họa phúc của cuộc đời hay là muốn xem phong thủy của gia đình? Nếu là cái đầu tiên mà bạn lại không muốn tiết lộ thông tin cá nhân thì chỉ cần gửi bát tự và ảnh chụp gần nhất qua tin nhắn riêng cho tôi.”
“Còn nếu là điều thứ hai thì bạn hãy bật camera phía sau của điện thoại và đi vòng quanh nhà hai vòng để tôi xem phong thủy và bố cục ở nhà bạn là được.”
“Tôi không có gì cần giữ bí mật cả.” “Sơ Chung Đạm Nguyệt” nói: “Tôi có thể gọi video với đại sư.”
Nói xong, vị khán giả này đã mở camera ra và trên màn hình livestream lập tức hiện lên một cửa sổ khác.
Khán giả ở trước camera thoạt nhìn tầm khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi. Từ tông màu và kết cấu của làn da thì có thể thấy rằng bà ấy không mở phần mềm làm đẹp nhưng giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất điềm tĩnh, trí thức.
Bà ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, phần tóc mai gần gọng kính đã hơi bạc màu, thần thái có chút cẩn trọng.
“Xin chào đại sư Cố, xin chào tất cả các bạn khán giả.”
[Đây là khán giả đầu tiên vừa xuất hiện đã gọi đại sư đấy, có vẻ cực kỳ lịch sự.]
[Chị gái này rất có khí chất, giống như thành phần trí thức vậy. Thật sự rất lịch sự và lễ phép, tôi thích rồi đấy.]
[Bói toán, bói toán đi. Tôi muốn nghe chủ phòng xem tướng bói mệnh cho người ta!]
Trong hai tập trước, Cố Chi Tang đã thể hiện độ chính xác kinh người trong việc bói toán. Vì thế, trước mắt, các cư dân mạng đều đang gọi cô là thần toán.
Nhìn thấy các bình luận mới được gửi lên, “Sơ Chung Đạm Nguyệt” cũng rất tốt tính nói: “Tất cả mọi người đều muốn xem chủ phòng bói toán nên chúng ta hãy xem bói đi.”
Cố Chi Tang gật đầu. Cô vừa nhìn tướng mạo của người phụ nữ trên màn hình, vừa nhìn vào bát tự mà bà ấy gửi sang cho cô, sau đó chậm rãi nói:
“Từ bát tự của vị khán giả này thì năm nay bạn khoảng bốn mươi tám tuổi, cầm tinh con Trâu. Ngũ hành của bạn thuộc Thổ, bản mệnh lại thiếu Thủy nên vào lúc bạn sinh ra thì chắc hẳn ở quê nhà của bạn đã xảy ra một trận hạn hán nghiêm trọng có quy mô lớn.”
“Thảm họa này có ảnh hưởng rất lớn đến bạn và gia đình của bạn. Bởi vì chuyện này nên từ nhỏ bạn có sức khỏe khá yếu ớt, thân thể ốm yếu nhiều bệnh vặt, mãi đến năm bốn mươi tuổi thì tình trạng sức khỏe mới tốt hơn một chút.”
“Bây giờ sẽ kết hợp với tướng mạo của bạn. Phần lông mày của bạn thẳng nhưng ở đuôi lại hơi gập xuống, hướng mọc của lông mày hơi lộn xộn.”
“Nơi đó chính là cung Huynh Đệ, chứng tỏ bạn đã từng có một người anh trai. Tuy nhiên, người anh đó đã sớm qua đời và mối quan hệ của người anh đó với bạn cũng cực kỳ mờ nhạt.”
“Nếu tôi không xem sai thì chắc hẳn người anh đó đã qua đời vào năm thứ hai sau khi bạn sinh ra.”
Vẻ mặt của “Sơ Chung Đạm Nguyệt” hơi sửng sốt, có chút ngạc nhiên ngồi ngay ngắn hơn, gật đầu nói:
“Đúng là như vậy. Tuổi tác và cầm tinh đều đúng cả. Quê hương của tôi ở cánh đồng lúa đồng bằng phía Nam. Vào những năm bảy mươi thì kinh tế lúc đó cũng không giàu có như bây giờ, tất cả mọi người đều chỉ có thể kiếm sống quanh năm dựa vào thu hoạch ngũ cốc.”
“Tuy rằng lúc đó tôi còn nhỏ không biết gì nhưng tôi cũng đã nghe thế hệ trước kể lại rằng, vào năm tôi sinh ra thì trời cực kỳ nóng bức, hơn nữa còn không có mưa, thậm chí còn nổi lên nạn sâu bệnh.”
“Bởi vì vụ đó thu hoạch quá kém nên năm ấy mọi người trong thôn phải nghiền vỏ cây ngô trộn lẫn cùng với đất để làm thành bánh đất ăn cho đủ no. Tuy vậy, trong thôn vẫn chết đói không ít người già và trẻ em, anh trai của tôi cũng đã qua đời ở năm đó…”
Khi “Sơ Chung Đạm Nguyệt” lớn hơn một ít thì hàng năm, cha mẹ của bà ấy đều dẫn bà ấy đi đốt vàng mã cùng với vẻ mặt rất đau buồn.
Khi đó, bà ấy đã chú ý đến một gò đất nhỏ ở rìa khu mộ của gia đình, không được lập bia và cũng nhỏ hơn khá nhiều so với các nấm mộ khác.
Sau khi hỏi cha mẹ thì bà ấy mới biết được rằng, bản thân trước kia đã từng có một người anh trai.
Trong ngôi mộ nho nhỏ kia chỉ có quần áo và ảnh chụp của anh trai bà ấy, không có thi thể.
Bởi vì năm anh trai bà ấy qua đời có nạn đói nghiêm trọng. Ngay cả người lớn ăn được vỏ trấu và gặm vỏ cây cũng không nhất định có thể sống sót, huống chi là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy.
Dạ dày của anh trai bà ấy hoàn toàn không thể tiêu hóa được những chiếc bánh vỏ ngô trộn với đất đó.
Nếu không ăn thì sẽ vô cùng đói bụng, nhưng ăn thì sẽ trướng bụng không thể tiêu hóa được.
Khi anh trai bà ấy chết thì chỉ vừa mới hơn bốn tuổi, tay chân vừa gầy vừa nhỏ, chỉ có bụng là căng phồng lên, bên trong toàn là đất không thể tiêu hóa được.
Thế hệ cũ thường nói rằng những đứa trẻ chết non như thế sẽ có oán hận vô cùng lớn, nhất là những đứa trẻ bị đột tử vì chết đói nên sẽ không được chôn cất vào trong phần mộ của tổ tiên. Nếu không sẽ gây khó chịu cho tổ tông.
Vì vậy, hài cốt của anh trai bà ấy chỉ được chôn cất qua loa ở trên núi. Trong thôn chỉ xây một ngôi mộ nhỏ không lập bia để chôn cất di vật của anh ấy.