Phải biết rằng, con người có ba hồn bảy phách, tương ứng liên quan đến Thất Tình Lục Dục* và thần trí của con người.
(*Thất Tình là: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Còn Lục Dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm của con người. Thất Tình Lục Dục chỉ những trạng thái ham muốn và tình cảm của con người.)
Các thế hệ trước hay nói rằng bệnh ly hồn thường xảy ra do bị quá mức sợ hãi, hoặc là sau khi bị quỷ hồn va chạm nên đã xuất hiện triệu chứng một bộ phận của hồn phách bị rời khỏi thân thể.
Nếu chỉ là triệu chứng nhẹ thì người đó sẽ hay quên, tính tình thay đổi.
Còn nếu nghiêm trọng hơn thì người có một bộ phận hồn phách rời khỏi thân thể sẽ trở nên si ngốc, hoặc là hôn mê bất tỉnh, sẽ dễ bị những cô hồn dã quỷ ở lân cận chiếm giữ thân thể.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như cô gái tóc ngắn này không có chuyện gì lớn nhưng trên thực tế, hồn phách của cô ấy đã gần như sắp rời khỏi thân thể rồi. Cô ấy đang trong tình trạng khá nguy hiểm.
Một số người trong khu vực bình luận nghe thấy địa phủ với Vô Thường gì đó đều quá huyền huyễn. Bọn họ cảm thấy Hề Hải Hồng đang bịa ra câu chuyện đó để giả làm thần côn.
[Có chút giả dối đấy. Người sống mà còn có thể làm việc cho địa phủ sao?]
[Tôi không rõ mấy chuyện khác nhưng nếu bị mất một bộ phận hồn phách thì thật sự rất nguy hiểm đấy. Trước đây, khi còn bé, tôi đã bị bệnh nặng, sốt cao liên tục và không có cách nào hạ sốt được.
Lúc đó, bà ngoại của tôi đã tìm đến một bà cốt ở trong thôn. Bà cốt kia vừa nhìn thấy tôi thì đã nói rằng vì tuổi còn nhỏ nên tôi đã thấy được một số thứ không nên nhìn thấy, do đó linh hồn bé nhỏ đã bị dọa sợ đến bay mất, phải “gọi hồn” mới được.
Sau đó, bà cốt kia mượn một con dao to trong phòng bếp và vẽ một chữ thập ở đầu giường của tôi. Tiếp theo, bà ấy đặt một quả trứng gà sống ở giữa chữ thập đó rồi không ngừng thắp hương và gọi tên của tôi.
Bà ngoại tôi nói rằng lúc đó bà đã tận mắt nhìn thấy quả trứng gà đó dựng đứng lên! Và vào ban đêm, quả nhiên tôi đã tự hạ sốt. Bà cốt kia nói rằng linh hồn của tôi đã quay trở về thân thể, sau đó nấu chín quả trứng kia và đút cho tôi ăn luôn.]
[Tôi biết thí sinh số 10 này, cô ấy nói thật đấy. Tôi có một người họ hàng xa cũng là Hoạt Vô Thường. Năm đó, khi ông cậu của tôi sinh bệnh, người họ hàng đó đã đến thăm và lập tức nói với gia đình ông cậu tôi rằng: “Ông cụ không còn nhiều thời gian nữa, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi”.
Lúc đó, tất cả họ hàng đều nghĩ rằng ông ta đang bịa chuyện, cực kỳ tức giận đuổi ông ta ra khỏi cửa. Kết quả, ông cậu của tôi được đưa đến bệnh viện thì không quá hai ngày sau đã lặng lẽ qua đời.
Người nhà ông ấy mặc dù rất đau buồn nhưng cũng không nghĩ nhiều, đã sớm quên mất lời nói của người họ hàng xa xôi kia rồi. Không ngờ được rằng, vào ngày thứ bảy sau khi chôn cất ông cậu thì ông ấy đã báo mộng cho con trai của mình.
Ông ấy muốn con trai dẫn theo người nhà và quà tặng đến xin lỗi người họ hàng phương xa kia. Ông cậu nói rằng Vô Thường không thể dễ dàng tiết lộ chuyện sinh tử với người trên trần gian. Người ta đã nhắc nhở rồi mà kết quả lại bị cả nhà con trai mắng một trận.
Tuy vậy, người họ hàng xa kia lại không tức giận, cũng không cố ý trả thù nhà ông cậu tôi mà trái lại, ông ta còn tự mình câu hồn của ông cậu và đưa ông ấy đến địa phủ an toàn.]
[Sao mọi người trong phòng livestream đều có kinh nghiệm phong phú trong mấy việc này thế? Chỉ có một mình tôi cảm thấy cực kỳ sợ hãi ngay giữa ban ngày hay sao? Tôi đang trùm chăn để xem livestream đấy…]
Sau khi Hề Hải Hồng nói xong thì cô gái tóc ngắn kia lập tức mở to hai mắt và liên tục gật đầu:
“Quả thật là như vậy, chị gái tính quá chuẩn rồi, tôi thật sự đã tận mắt nhìn thấy con quỷ kia! Tôi, ngay từ đầu tôi đã kể lại với các bạn cùng phòng và người thân trong nhà nhưng bọn họ đều không tin tôi.”
Cô ấy run rẩy kể lại những gì đã xảy ra với bản thân trên sóng livestream.
Vào buổi tối chín ngày trước, khoảng một, hai giờ sáng, cô ấy đang ngủ thì mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân. Nhưng cô ấy chỉ nghĩ rằng bản thân mình đang nằm mơ thôi.
Khi đang nửa tỉnh nửa mê, vì lý do sinh lý nên cô ấy đã mơ màng tỉnh lại, đang định xuống giường để vào nhà vệ sinh.
“Vào thời điểm đó, tôi cảm thấy… nhiệt độ trong phòng thật sự rất thấp, ngay cả đang đắp kín chăn mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo.”
“Tôi vừa mới kéo rèm giường ra để nhìn xem điều hòa bị chỉnh nhiệt độ thấp như thế nào thì kết quả, tôi đã nhìn thấy một người đứng ở lối đi nhỏ giữa hai hàng giường của ký túc xá.”
“Lúc ấy, tôi đã bị dọa sợ đến tỉnh ngủ luôn.”
Khi nhớ lại những gì xảy ra vào buổi tối hôm ấy, cô gái tóc ngắn đến bây giờ vẫn cảm thấy rét lạnh đến thấu xương.
“Cô ấy đứng quay lưng về phía tôi, đứng ngay gần một giường ngủ ở phía gần cửa ký túc xá. Giường của tôi là ở tận cùng bên phía trong và lúc đó trong phòng cũng rất tối nên tôi vốn dĩ không thể nhìn thấy mọi thứ quá rõ ràng.”
“Tôi nghĩ rằng cô ấy là bạn nữ ngủ ở giường đó, nên tôi đã…”
Hề Hải Hồng tiếp lời cô ấy: “Bạn đã gọi cô ấy một tiếng.”
“Đúng vậy.” Cô gái tóc ngắn cắn chặt khớp hàm, đến bây giờ cô ấy vẫn cảm thấy rất hối hận về hành động đó.