Khi cô ấy nói đến đó, sắc mặt của Tiểu Thành đã tái mét, hẳn là đã bị dọa sợ rồi.
Anh ấy liên tục gật đầu, khổ sở nói: “Hóa ra là như vậy. Vậy là tôi thật sự đã bị thứ gì đó trong nước quấn lấy…”
Daisy lại nói: “Ở thế giới trong gương, tôi đã nhìn thấy ánh mắt của nó. Ác ma đó sẽ không bỏ qua bạn đâu. Bạn đã trêu chọc vào một loại ma quỷ vô cùng nguy hiểm.”
“Chờ đã… Hình như tôi còn nhìn thấy một số thứ khác.” Daisy nhăn mày lại.
Một lúc lâu sau, cô ấy quay đầu nhìn về phía Tiểu Khê đứng bên cạnh và nói:
“Không đúng, suýt chút nữa tôi đã không phát hiện ra trên người của bạn cũng có lực lượng tà ác này. Bạn cũng bị con ác ma kia bám theo đúng không?”
“Nhưng tình trạng của bạn không nghiêm trọng bằng em trai của bạn, nên ngay lúc đầu, tôi gần như đã bỏ qua bạn.”
Nghe vậy, hốc mắt của Tiểu Khê bắt đầu đỏ ửng, cô ấy gật đầu nức nở nói:
“Đúng vậy, thật ra ngay từ đầu, người gặp nạn chính là tôi. Em trai của tôi bởi vì nhảy xuống cứu tôi nên mới bị thứ kia quấn lấy.”
Tiểu Thành vội vàng nói: “Chị à, chị đừng khóc. Chuyện này đâu có liên quan gì đến chị chứ.”
Daisy thấy vậy nên đã tiến lên, ôm lấy cô gái đang tự trách kia và nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc, nhất định sẽ có cách giải quyết chuyện này mà.”
Cuối cùng, Daisy nói rằng hệ thống năng lực của cô ấy không liên kết được với những quỷ quái thuộc về âm phủ ở Phương Đông. Cho nên, cô ấy chỉ có thể nhìn thấy thứ đó nhưng không thể xử lý được.
Vẫn giống như các lần trước, Daisy đã thông qua sức mạnh của vị thần bóng đêm Zamberto để giúp thanh lọc âm khí trên thân thể của người chị Tiểu Khê.
Tuy nhiên, đối với năng lượng tiêu cực trên người của Tiểu Thành thì cô ấy tỏ vẻ bản thân bất lực.
“Tình trạng của bạn nam này vô cùng nghiêm trọng. Cần phải tìm ra nguồn gốc vấn đề và giải quyết nó thì mới có thể đỡ hơn được.”
Đai Lưu hiểu ý cô ấy, lập tức nói:
“Vị thí sinh đầu tiên – Daisy, đã nhìn thấy một thứ gì đó rất kỳ lạ trên người của hai chị em, nhưng cô ấy không có cách để giải quyết chuyện này.”
“Chúng ta chỉ có thể mời vị thí sinh thứ hai xuất hiện.”
“Mời thí sinh số 9 – Từ Phú bước vào.”
Khi Từ Phú đi vào, ông ta liếc mắt nhìn thoáng qua và thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Nam sinh đang an ủi cô gái có đôi mắt đỏ hoe.
Ông ta tự cho rằng đã hiểu được mối quan hệ giữa hai người, làm bộ nâng tay lên, bấm đốt tay để tính quẻ.
Sau một lúc lâu, ông ta mới giả vờ giả vịt nói:
“Vừa rồi, từ tướng mạo của hai người, tôi đã có thể nhìn ra được hai người là người yêu của nhau. Bởi vì cô gái đã gặp phải một số sự kiện thần quái cho nên hai người mới đến đây để xin tổ chương trình giúp đỡ.”
Người dẫn chương trình, hai chị em: “…”
Mọi người trong tổ đạo diễn ngồi trong trường quay bên ngoài cũng nhìn thấy cảnh này, đều cạn lời không biết nói gì.
Lý Thành Hà cầm bộ đàm lên và nói: “Chuyển sang thí sinh tiếp theo luôn đi. Người này chắc hẳn sẽ sớm bị loại thôi.”
Nhưng mà, nhân viên ở đầu bên kia lại trả lời với giọng điệu rất lo lắng:
“Đạo diễn, không thấy thí sinh số 2 – Bạch Từ đâu cả! Tại lần đầu tiên tham gia trợ giúp, khi đi ra đến cổng thì anh ấy giống như bốc hơi khỏi trần gian vậy. Chúng tôi không thể nào tìm được anh ấy đang ở đâu.”
“Cái gì?!” Lý Thành Hà đứng lên: “Chuyện quan trọng như vậy mà sao không nói sớm hơn?”
“Thí sinh số 2 thường xuyên tránh né đám đông. Tôi còn tưởng rằng lần này anh ấy lại đi tìm một chỗ không người để ở một mình…”
Ngay khi tổ đạo diễn đang chuẩn bị tìm người thì Tiểu Chu hoảng hốt chạy đến trường quay, kiên trì nói:
“Đạo diễn Lý, chị Tang dặn tôi đến đây nói với ngài một tiếng. Anh Bạch Từ và chị ấy có chút việc cần thương lượng. Làm phiền ngài giúp đỡ điều chỉnh thứ tự xuất hiện về cuối một chút.”
Lý Thành Hà: “?”
Sau khi im lặng một lúc, điều ông ấy chú ý đến lại là một điểm khác: “Sao hai người bọn họ lại ở cùng một chỗ?”
Tiểu Chu: “Tôi cũng không rõ lắm…”
Cô ấy cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của Bạch Từ xuất hiện bên cạnh Cố Chi Tang!
Nếu là một thí sinh khác thì bây giờ Lý Thành Hà đã bắt đầu gào thét rồi, tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Nhưng đây là lời nhờ vả của Cố Chi Tang nên ông ấy vẫn gật đầu nói:
“Được rồi, tôi đã biết, cô đi nói với bọn họ cố gắng nhanh lên, đừng khiến tiến độ ghi hình bị chậm trễ.”
“Vâng! Cảm ơn đạo diễn Lý!”
…
Trong phòng nghỉ cá nhân, Cố Chi Tang ngồi dựa trên ghế, đầu ngón tay chống vào cằm, nói chuyện với giọng điệu lười nhác: “Anh muốn trốn đến khi nào vậy?”
Trong phòng trống rỗng không có một bóng người nào, cũng không hề có tiếng động gì, giống như cô đang nói chuyện với không khí vậy.
“Tôi đã biết từ sớm về chuyện anh không phải là con người rồi.”
Sau một lúc lâu, một con nhím mập mạp, lông tơ màu trắng xám, rụt rè ló đầu ra từ bên dưới ghế sô pha.