Phùng Miểu có chút bối rối, sau đó bỗng nhiên cô ấy nghĩ đến điều gì đó: “Chờ đã! Chắc hẳn người này còn giữ hai bức ảnh!”
Cô ấy lấy di động ra và gửi tin nhắn cho chủ cửa hàng chụp ảnh áo cưới của bọn họ.
Sau khi đính hôn, cô ấy và vị hôn phu đã thảo luận về chuyện chụp ảnh cưới. Cả hai đều muốn chụp thêm một số kiểu ảnh cưới có phong cách khác nhau, ví dụ như kiểu Trung Quốc và kiểu Châu Âu. Cửa hàng này chính là nơi bọn họ chụp bộ ảnh đầu tiên.
Trùng hợp thay, vào hai ngày trước, chủ cửa hàng đã nhắn tin cho cô ấy và nói rằng phải chụp thêm hai tấm nữa mới có thể đủ số lượng để làm một album, bảo bọn họ bớt thời gian đến đó chụp bổ sung.
Sau khi tan làm, Phùng Miểu và vị hôn phu đã đến đó một chuyến.
Không bao lâu sau, chủ cửa hàng đã gửi cho Phùng Miểu hai bức ảnh kia. Người đó còn cảm thấy kỳ lạ vì sao còn chưa chỉnh sửa xong mà cô ấy lại cần lấy vội vàng như vậy.
Đợi đến khi Cố Chi Tang nhìn thấy hai bức ảnh này và quan sát kỹ tướng mạo của người đàn ông đang mặc lễ phục chú rể kia thì vẻ mặt của cô đã hoàn toàn lạnh lùng.
Trong lòng Phùng Miểu rất bồn chồn: “Làm sao vậy, Tang Tang? Có vấn đề gì sao?”
Cố Chi Tang: “Tôi nghi ngờ rằng, người đàn ông đi cùng bạn để chụp bổ sung hai bức ảnh này đã không còn là vị hôn phu của bạn nữa.”
Đột nhiên nghe thấy những lời này khiến đôi mắt của Phùng Miểu trợn to, cô ấy cảm thấy hình như Cố Chi Tang đang nói đùa với mình.
Cái gì gọi là không còn là vị hôn phu của mình nữa?
Chẳng lẽ còn có người đánh tráo được anh ấy sao?
Rõ ràng ngày hôm qua, khi hai bọn họ chào tạm biệt thì bạn trai cô ấy còn thân thiết sờ đầu cô ấy.
Bất kể là vết sẹo hơi mờ chỗ cổ tay, hay là nốt ruồi ở sau tai anh ấy mà cô ấy yêu thích nhất vẫn y như trước. Tất cả những chi tiết này làm sao có thể làm giả được.
Không đợi Phùng Miểu hỏi thêm, Cố Chi Tang lại nói:
“Tôi cần phải xem ảnh chụp của người em trai sinh đôi kia thì mới có thể xác nhận chính xác.”
Muốn xem ảnh chụp của em trai vị hôn phu cô ấy sao?
Vì sao chứ?
Phùng Miểu không hiểu ra sao nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cố Chi Tang thì cô ấy đã lờ mờ nhận ra điều gì đó.
Cô ấy có chút kích động, ấp úng nói:
“Tôi chỉ nghe nói qua về người này trong nhà bọn họ thôi, chưa bao giờ được gặp gỡ đối phương. Nếu không, bây giờ để tôi gọi điện thoại cho vị hôn phu của mình và bảo anh ấy gửi cho tôi…”
Cố Chi Tang hơi nhếch khóe môi, ý cười không chạm đáy mắt: “Tôi khuyên bạn tốt nhất không cần hỏi vị hôn phu của bạn. Anh ta sẽ không gửi ảnh cho bạn, cũng sẽ không nói thật với bạn. Trái lại, anh ta sẽ sinh ra nghi ngờ về những gì bạn đã biết.”
“Chẳng lẽ bạn không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với người bạn trai thân mật nhất của mình sao? Tại sao anh ta lại có sự thay đổi lớn như vậy?”
Phùng Miểu chần chừ.
Cô ấy có thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của Cố Chi Tang.
Sự biến hóa của vị hôn phu không phải là do cô ấy nghĩ nhiều, mà là do có nguyên nhân khác.
Sau khi do dự một lúc, cô ấy khẽ cắn môi rồi nói: “Được, để tôi đi hỏi mẹ của anh ấy. Cũng may là tôi biết số điện thoại của bà ấy.”
Nói xong, cô ấy đã tắt mic trên phần mềm livestream và gọi điện thoại cho mẹ của vị hôn phu nhà mình.
Trong lúc chờ đợi, số lượng người tham gia vào phòng livestream của Cố Chi Tang đã đột phá đến con số hai triệu. Bây giờ, trong khu vực bình luận đang có đủ loại suy đoán:
[Vì sao còn liên quan đến chuyện người em trai sinh đôi vậy? Chẳng lẽ cô gái này yêu đương cùng lúc với hai anh em và bản thân cô ấy lại không thể phân biệt được?]
[… Suy đoán của tầng trên cũng quá vô lý rồi. Cho dù là anh em sinh đôi thì cũng không thể có bộ dạng giống nhau như đúc được, chắc chắn sẽ có một số chỗ khác nhau mà. Làm sao có thể không phát hiện được chứ.]
[Mẹ ơi, mỗi lần xem livestream của Cố Chi Tang thì đều xảy ra mấy chuyện thật là kích thích. So với mấy chuyện nhạt nhẽo bên các phòng livestream khác thì chuyện xảy ra ở đây khiến người xem có hứng thú hơn nhiều. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy, thật là tò mò quá đi!]
[Không đúng, không phải Tang Tang đã nói rằng em trai đã mất vào một tháng trước sao? Tôi có một ý tưởng táo bạo rằng, thật ra người qua đời là anh trai, nhưng gia đình nhà trai không đành lòng thông báo tin dữ này cho “Trà Sữa Trân Châu Giòn” nên tìm em trai đến thay thế để kết hôn với cô ấy!]
[Buồn cười chết tôi rồi, mấy người trên mạng cũng thật sự trâu bò đấy, bắt đầu biên soạn ra kịch bản thế thân rồi…]
[…]
Cố Chi Tang mở nắp cốc và uống một ngụm nước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn lướt qua khu vực bình luận.
Sự thật trong cuộc sống này có đôi khi còn càng ly kỳ hơn các câu chuyện trong sách, cũng càng tối tăm hơn.