Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273: Truy Tìm Hồn Phách Của Chu Hàng (1)

Unknown Chương 273: Truy Tìm Hồn Phách Của Chu Hàng (1)

Anh ta cũng đã nghe thấy lời nói của Cố Chi Tang nên trong lòng lúc này cũng cực kỳ đắc ý.

Bởi vì, từ lúc anh ta nhận ra sẽ có người đến bắt mình thì đã ngay lập tức xử lý dụng cụ chứa đựng hồn phách của Chu Hàng.

Đừng nói những người này không thể tìm thấy, ngay cả bản thân anh ta cũng không biết thứ kia giờ đang ở chỗ nào.

Trừ phi những người này muốn Chu Hàng chết, còn không thì bọn họ sẽ không thể làm gì được anh ta.

Trần Tinh hừ lạnh một tiếng: “Mấy người đừng có giả thần giả quỷ nữa, tôi chính là Chu Hàng, tôi giả mạo ai chứ? Cùng lắm thì tất cả chúng ta cùng đi làm xét nghiệm DNA.”

“Chuyện hoán đổi linh hồn gì đó là do mấy người tự hắt nước bẩn lên tôi! Mấy người có chứng cứ gì sao? Tôi phải báo cảnh sát, tôi phải phơi bày hành vi nực cười của mấy người trước toàn bộ nhân dân!”

“Tôi khuyên mấy người nên nhanh chóng thả tôi ra đi. Bằng không, tôi sẽ để luật sư của tôi kiện tất cả đấy!”

Nhân viên Linh Tổ kia bị bộ dạng kiêu căng của anh ta khiến cho cực kỳ tức giận: “Thằng nhóc chết tiệt này!”

Trưởng phòng phân bộ đứng bên cạnh đè lại vai của nhân viên kia, sau đó đi đến trước mặt Trần Tinh, giơ màn hình điện thoại lên quay về phía anh ta: “Tiểu Tinh?”

Trần Tinh ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn về phía màn hình và thấy được người vừa xuất hiện. Đó đúng là mẹ ruột của anh ta – bà Chu.

Hóa ra, bà Chu chỉ là đột nhiên nghe thấy con trai út đã giết hại con trai cả nên không thể chấp nhận được, bị khó thở nên đã ngất đi.

Sau khi được cứu tỉnh thì bà ấy cũng nghe nói rằng Trần Tinh đã bị bắt rồi nên vô cùng kích động nói muốn gặp anh ta.

Khi nhìn thấy bà ấy, Trần Tinh cười lạnh bĩu môi.

Bà Chu nhìn thấy vẻ mặt oán hận quen thuộc của anh ta, cùng với khóe miệng tràn ngập sự khinh thường kia thì lúc này cũng không thể lừa mình dối người nói thanh niên trước mắt bà ấy không phải là Trần Tinh được.

Bà ấy sụp đổ khóc lớn: “Tiểu Tinh à, sao con lại làm ra những chuyện như vậy? Con oán mẹ, hận mẹ, tất cả những điều đó mẹ đều chấp nhận, là người mẹ này đã mắc nợ con. Nhưng chuyện này có liên quan gì đến anh trai con chứ? Sao con có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?!”

“Mẹ à, mẹ đang nói gì vậy? Con là Chu Hàng mà.”

Trần Tinh có chết cũng không chịu thừa nhận, còn không quên mỉa mai bằng những từ ngữ ác liệt: “Ôi, có hậu quả như ngày hôm nay đều là do mấy người đáng đời.”

Anh ta biết nhược điểm của bà Chu nên giọng điệu cũng chanh chua và liên tục công kích vào trái tim của mẹ ruột mình.

Từ đầu đến cuối, Trần Tinh vẫn luôn cảm thấy cuộc đời thất bại của anh ta là do bị bà Chu liên lụy.

Trưởng thành trong hoàn cảnh gia đình ở nhà cha ruột nên anh ta hoàn toàn không thể hiểu được sự tuyệt vọng và đau khổ mà tại năm đó, mẹ ruột của anh ta đã phải gánh chịu, lại càng không hề cảm thấy những “xung đột nhỏ” giữa hai vợ chồng có gì sai trái.

Ông bà nội và cha anh ta đã nói đúng, nếu không phải mẹ ruột anh ta đã kết hôn còn không chịu sống yên phận, nếu bà ấy không nhất quyết phải náo loạn muốn ly hôn thì bọn họ cũng sẽ không bị mất mặt, không thể ngẩng đầu lên nổi ở trong thôn.

Tiền mà bà Chu đã đưa cho anh ta đều là thứ anh ta đáng được nhận.

Nhưng người mà Trần Tinh oán hận nhất, từ đầu đến cuối đều không phải là bà Chu, mà là người anh trai ruột thịt Chu Hàng.

Anh ta biết Chu Hàng không thích thân thích bên cha ruột, cũng không thích người em trai như anh ta.

Một đứa con trai như Chu Hàng lại chưa bao giờ đến thăm những người già trong nhà, cũng không chịu hiếu thuận với cha đẻ, còn thường xuyên khuyến khích mẹ đẻ cắt đứt hoàn toàn với bên nhà chồng cũ.

Vì vậy, cha và ông bà nội của Trần Tinh đã thường xuyên mắng chửi đứa cháu trai lớn này trong nhà.

Bọn họ nói rằng anh ấy là một con sói vong ơn bội nghĩa, là nghiệp chướng, còn nói với Trần Tinh rằng, Chu Hàng làm như vậy là bởi vì muốn đề phòng anh ta.

“Bây giờ mẹ cháu là một bà chủ lớn rồi, ở phòng đẹp, đi xe sang, còn sở hữu một vài khách sạn nữa. Tất cả cơ ngơi đó đều nên để lại cho cháu kế thừa mới đúng!”

“Chắc chắn thằng nhóc kia sợ rằng mẹ cháu càng thích cháu hơn, lo rằng về sau cháu sẽ tranh chấp tài sản với nó, cho nên, nó mới đề phòng chúng ta như vậy.”

“Trần Tinh à, cháu phải lôi kéo và nắm chặt tâm tư của mẹ cháu, nhất định phải chiếm được mấy thứ kia. Tất cả đều là do bà ta nơ cháu! Phải đưa tất cả cho cháu!”

Trần Tinh vô cùng đồng ý với quan điểm này.

Anh ta biết rằng Chu Hàng đã tốt nghiệp từ một đại học có danh tiếng, còn có một người bạn gái rất giàu có. Nhưng những thứ đó là do Chu Hàng đã cướp đi cuộc đời của anh ta nên mới có được!

Nếu năm đó, người mà mẹ anh ta dẫn đi là anh ta thì căn nhà lớn này, cuộc đời học hành tài giỏi này sẽ đều là của anh ta. Chu Hàng mới là người phải trở thành một tên nông dân chân đất không có học vấn, không có nghề nghiệp!

Sự oán hận với anh trai ruột này giống như một nọc độc đố kỵ, không ngừng ăn sâu vào tâm trí của Trần Tinh.

Mãi đến khi anh ta sống mơ màng chơi bời dẫn đến bị gãy cả hai chân, còn vô tình nghe thấy mẹ đẻ gọi điện thoại, nói rằng Chu Hàng sắp kết hôn, sắp được thăng chức và tăng lương thì sự không cam lòng và oán hận của anh ta ngay lập tức đạt đến đỉnh điểm.


Bình Luận (0)
Comment