Trên màn hình xuất hiện một cô bé trắng trẻo, mềm mại, có buộc hai búi tóc tròn ở trên đầu.
Cô bé mặc một chiếc váy bồng bềnh màu trắng, ngồi trên chiếc ghế đệm mềm, trong tay cầm một túi kẹo. Cô bé rất ngoan ngoãn, không hề khóc nháo, vừa mềm mại vừa đáng yêu.
Đây là con gái Đào Đào của hai vợ chồng Hứa Sinh và Phó Lan Duyệt.
Cô bé không phải đang ở một mình trong phòng chờ. Bên cạnh cô bé có một bà cụ nhìn khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi. Trước mặt bọn họ có bày một cái máy tính bảng, trên màn hình chính là phòng livestream của chương trình “Linh Sự”.
Nhìn thấy trên màn hình xuất hiện hình ảnh của cha mẹ mình nên cô bé đã vươn ngón tay mũm mĩm ra, chỉ vào màn hình và mềm mại nói: “Là cha và mẹ!”
Khán giả trong phòng livestream lập tức bị hạ gục bởi sự đáng yêu của đứa trẻ.
[Trời ạ, đứa trẻ này cũng quá xinh đẹp rồi. Ngoại hình của cô bé giống như con lai vậy.]
[Bảo bối Đào Đào sao lại gặp phải mấy thứ kia vậy? Nhìn có vẻ như tinh thần của con bé không được tốt lắm.]
Màn hình lại một lần nữa chuyển về máy quay chính. Đại Lưu cầm microphone, nhìn về phía màn ảnh và nói:
“Lần này, các thí sinh của chúng ta có thể nhìn ra được, người chân chính cần giúp đỡ thật ra là một cô bé bảy tuổi hay không? Bọn họ có thể phát hiện ra, gia đình của anh Hứa, đặc biệt là trên người của con gái Đào Đào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bây giờ, chúng tôi xin mời thí sinh đầu tiên, thí sinh số 1 – Tuân Dĩ Khuynh xuất hiện!”
Tuân Dĩ Khuynh vẫn mặc một bộ đạo bào màu xám, đằng sau có đeo một thanh bội kiếm.
Sau khi ông ta xuất hiện thì đã lập tức quét mắt về phía cặp vợ chồng trẻ tuổi ở trước máy quay và biết rằng những người mà ông ta cần xem xét hôm nay chính là bọn họ.
Tầm mắt của ông ta quét qua hai người một lần, sau đó Tuân Dĩ Khuynh đột nhiên nheo mắt lại:
“Hai người các bạn, trên người đều có âm khí.”
Nói xong, ánh mắt nghiêm nghị của ông ta dừng lại trên người Phó Lan Duyệt.
“Đặc biệt là vị này, trên người của cô có một mùi thối rữa nồng đậm, có nghĩa là cô đã từng tiếp xúc với một thứ gì đó không tốt, có thể là hung vật hoặc là tà linh. Điều này khiến cho trên cơ thể của cô đã lây dính không ít nghiệt lực không thể loại bỏ được.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Hứa Sinh hiện lên cảm xúc hơi phức tạp, nhìn thoáng qua người vợ bên cạnh mình nhưng không nói gì thêm.
Còn sắc mặt của Phó Lan Duyệt thì đã hoàn toàn biến đổi.
Ngay cả khi đã phủ một lớp phấn nền trên mặt thì cũng không thể che giấu được khuôn mặt trắng bệch đang cố gắng bình tĩnh của cô ấy.
Sau một lúc lâu, cô ấy mới rũ mắt xuống, cam chịu lời nói của Tuân Dĩ Khuynh.
Các khán giả trong phòng livestream và mọi người trong tổ chương trình lập tức xôn xao hơn.
Đại Lưu nhịn không nổi, bắt đầu truy hỏi: “Thí sinh Tuân Dĩ Khuynh đang nói về quỷ hồn sao?”
Tuân Dĩ Khuynh lắc đầu: “Chắc hẳn không phải là âm hồn, hơi thở trên người cô ấy rất kỳ quái.”
Ông ta nhìn về phía Phó Lan Duyệt và Hứa Sinh rồi tiếp tục nói: “Tôi không biết cô đã tiếp xúc mấy thứ này từ chỗ nào nhưng chắc hẳn không phải là con đường chính quy. Lai lịch của những tà vật kia cũng không quá sáng rọi.”
“Trước kia, cô đã lợi dụng những tà vật đó để làm một số chuyện, thu hoạch được lợi ích gì đó. Tóm lại, cô đã nhận được điều tốt từ chúng nó thì bây giờ, cô sẽ nhận được quả đắng – cô không thể thoát khỏi được những tà vật kia.”
“Tôi có thể cảm giác được, vẫn còn hơi thở của chúng nó trên người của cô. Tuy rằng tôi không rõ lắm về chuyện cô hay người nhà của cô đã phải chịu phản phệ gì. Nhưng nói chung, những chuyện kia chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.”
[Mẹ ơi, chuyện này thật sự là… Không biết nên nói cái gì mới được đây. Chị gái này có khí chất tốt đẹp như vậy thì vì sao lại đi làm những chuyện liên quan đến mấy thứ kia vậy?]
[Đây là cô ấy đã mời tà linh hay sao?]
[Ý của ông ấy là gì vậy? Những chuyện xảy ra với nhà của bọn họ và con gái của cô ấy là do cô ấy đã nuôi dưỡng mấy thứ kia nên mới bị phản phệ à? Nếu như vậy thì nhà chồng sẽ hận chết cô ấy mất!]
[Tôi chỉ có thể nói rằng, lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này thì tôi đã biết cô ấy không đơn giản rồi. Mấy người nhìn chiếc vòng xương rắn trên tay cô ấy mà xem, loại đồ vật như này đều có lai lịch cả, người bình thường không đeo được đâu.]
Nghe thấy lời nói của Tuân Dĩ Khuynh thì bà lão ngồi trong phòng chờ cùng cháu gái đã lập tức căng thẳng, tức giận nói:
“Tôi đã nói rằng cô ta suốt ngày cứ nuôi mấy thứ có âm khí dày đặc như vậy thì trong nhà sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện mà! Bây giờ tốt rồi, náo loạn đến mức nhà cửa không yên ổn nổi.”
Phó Lan Duyệt khàn giọng hỏi: “Đại sư Tuân, ngài có biện pháp nào có thể tiễn chúng nó đi không?”