Sau khi Phó Lan Duyệt sinh Đào Đào, sự nghiệp cũng phát triển mạnh mẽ hơn và tài sản của cô ấy bây giờ còn phong phú hơn Hứa Sinh một chút.
Lúc này, thái độ của bà Hứa đối với cô ấy mới có chút đổi mới.
Nhưng mấy năm trước, Đào Đào vẫn luôn bị bệnh, nặng thì viêm phổi, nhẹ thì bị cảm, phát sốt liên tục.
Bà Hứa vẫn luôn cảm thấy nguyên nhân là do con dâu không chăm sóc tốt cho cháu gái nên đã thường xuyên qua lại, hỏi thăm tình hình của cháu gái nhà mình.
Trong một lần bất ngờ đến thăm, bà ấy mới phát hiện ra, con dâu nhà mình đã luôn nuôi dưỡng mấy thứ âm tà gì đó trong nhà sau lưng mình!
Không những thế, con trai bà ấy cũng biết việc này!
Mặc dù anh ấy không đồng ý lắm nhưng bởi vì thấy vợ mình kiên trì, hơn nữa anh ấy cũng rất yêu thương Phó Lan Duyệt nên đã dung túng cho hành vi của cô ấy.
Sau khi biết được chuyện này, bà Hứa đã không thể chấp nhận nổi.
Bà ấy cho rằng sở dĩ sức khỏe của Đào Đào yếu ớt nhiều bệnh như vậy là do Phó Lan Duyệt nuôi mấy thứ kia trong nhà và va chạm đến đứa trẻ.
Thậm chí, bà ấy còn cảm thấy năm đó, con trai nhà mình nhất quyết phải cưới một cô gái mồ côi như Phó Lan Duyệt thì chỉ sợ cũng là do cô ấy dùng thủ đoạn không bình thường để mê hoặc anh ấy.
Bà Hứa nhìn sắc mặt tái nhợt của con dâu rồi hừ lạnh:
“Tôi không biết cô ta đang làm mấy chuyện đường ngang ngõ tắt gì, nhưng mà vào thời gian gần đây, sức khỏe của Đào Đào càng ngày càng yếu.”
“Con bé còn nhỏ như vậy mà vẫn luôn gặp phải mấy thứ kỳ quái gì đó. Hơn nữa, mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng vào ban đêm, bị thứ gì đó trong giấc mơ dọa đến mức luôn òa khóc giữa đêm.”
“Khi tôi hỏi Đào Đào thì con bé nói rằng bản thân luôn bị một chị gái đáng sợ túm chặt, còn có các yêu ma quỷ quái vây xung quanh.”
“Mọi người thử nghĩ mà xem, cho dù là người lớn, nếu mỗi ngày đều mơ thấy những thứ kia thì cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, huống chi là một đứa trẻ còn nhỏ như vậy!”
“Mà Phó Lan Duyệt, cô còn là mẹ ruột của Đào Đào đấy. Sao cô có thể nhẫn tâm như vậy!?”
Bây giờ, trong mắt của bà Hứa, con dâu nhà mình quả thật đã biến thành một yêu nữ.
Daisy vẫn mặc kệ bà cụ họ Hứa khó đối phó kia. Cô ấy ngồi xổm xuống giơ chân của búp bê mèo đen lên, dịu dàng dẫn dắt Đào Đào kể lại cảnh tượng trong mơ của cô bé.
“Bảo bối Đào Đào, em có thể kể cho chị nghe được không?”
Cô bé vẫn còn khóc thút thít. Khi bị Daisy hỏi về cảnh tượng trong giấc mơ thì hiển nhiên, cô bé vẫn cảm thấy sợ hãi, cũng không muốn nhớ lại nên đã kể lại khá lộn xộn.
Cô bé kể rằng có đôi khi trong giấc mơ sẽ có một nhóm các chú luôn đuổi theo cô bé với bộ mặt dữ tợn, có đôi khi sẽ là một vài đứa trẻ có sắc mặt tái xanh vây quanh cô bé, muốn đẩy cô bé xuống nước…
Nhưng trong tất cả những giấc mơ này, sẽ luôn luôn có một chị gái có cơ thể gầy gò, làn da vừa có màu đen vừa xen lẫn màu đỏ nắm chặt lấy cổ tay của cô bé, dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm vào cô bé.
Mỗi lần như vậy, cho dù cô bé bị nắm chặt nên rất đau nhưng chị gái kia cũng sẽ không buông tay.
Và Phó Lan Duyệt cũng thừa nhận rằng, cô bé quỷ dị kia đúng là có liên quan đến cô ấy.
Cô ấy uể oải nói: “Chắc hẳn nó là {linh vật} mà trước đây tôi đã nuôi dưỡng.”
Sau khi Phó Lan Duyệt kết hôn thì cô ấy vẫn tiếp tục nuôi dưỡng thứ kia.
Tuy rằng, cô ấy cũng biết thứ này không phải là đồ vật tốt lành gì nhưng cô ấy đã nuôi dưỡng quá lâu rồi, không bỏ được.
Sau khi bị mẹ chồng phát hiện thì hai người đã xảy ra cãi vã trong nhà.
Mẹ chồng nói rằng cô ấy dưỡng mấy thứ âm trầm như này thì sẽ khiến trong nhà gặp đen đủi, còn nói sức khỏe của con gái không tốt chính là bởi vì hành động này của cô ấy.
Vào thời điểm đó, trong lòng Phó Lan Duyệt cảm thấy không phục.
Nhưng thái độ của bà Hứa cực kỳ kiên quyết, còn nói rằng nếu cô ấy tiếp tục nuôi dưỡng mấy thứ kia thì nhất định sẽ bắt Hứa Sinh ly hôn với cô ấy.
Nếu cô ấy không đồng ý ly hôn thì bà ấy sẽ cắt đứt quan hệ với Hứa Sinh, còn sẽ phơi bày chuyện này ở cửa hàng của cô ấy, để cho các khách hàng đều biết rằng cô ấy đang nuôi dưỡng tà vật.
Phó Lan Duyệt đang tự mình mở một cửa hàng làm đẹp.
Mấy năm nay, sự nghiệp của cô ấy càng ngày càng thành công hơn, cửa hàng cũng có rất nhiều khách quen mà đa phần đều là các khách nữ trong các gia đình giàu có. Bọn họ vô cùng kiêng kỵ những thứ liên quan đến âm tà.
Một khi mẹ chồng náo loạn ầm ĩ thì chắc chắn sẽ khiến cho công việc kinh doanh của cửa hàng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trải qua thời gian cân nhắc nhiều mặt, Phó Lan Duyệt chỉ có thể nhịn đau tiễn đi “linh vật” mà bản thân đã nuôi dưỡng gần mười năm.