Sau khi bước vào trong, một số nhân viên công tác đều cảm thấy căn phòng cho thuê này thật sự quá nhỏ.
Căn hộ này chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách, tổng cộng khoảng hơn ba mươi mét vuông. Trong phòng khách nhỏ hẹp còn đang chất đống một ít vật phẩm dinh dưỡng và một số thứ khác. Hơn nữa, trong số các nhân viên có vài người đàn ông trưởng thành nên quả thật có hơi chật chội.
Cô Lưu bối rối nói: “Diện tích căn phòng này quá nhỏ nên chỉ có thể mong mọi người chấp nhận tạm một chút. Mời mọi người ngồi, tôi đi rót nước cho các bạn.”
Đại Lưu: “Không cần rắc rối như vậy, bọn họ vốn dĩ đến đây để làm công việc quay chụp nên không cần xuất hiện trước ống kính, chỉ cần đứng ở trước cửa là ổn. Chúng tôi đến đây để tìm hiểu tình hình của gia đình mình, xem có thể giúp đỡ được gì không.”
“Ôi, thật sự tốt quá, cảm ơn mọi người đã đồng ý đến đây.” Cô Lưu ngập ngừng nói một câu. Cô ấy biết máy quay đã mở và đang ghi hình nên khá lo lắng không biết nên nói chuyện như thế nào.
Đại Lưu lập tức dẫn dắt cô ấy: “Bây giờ trong nhà chỉ có một mình cô thôi sao?”
Cô Lưu cười khổ nói: “Cha của con bé đang canh giữ ở phòng bệnh, nơi đó không thể không có người được.”
Vốn dĩ, gia đình này không nằm trong kế hoạch ban đầu đã được xác định từ sớm của tổ sản xuất chương trình.
Là vào hai ngày trước khi ghi hình tập hôm nay, tổ sản xuất chương trình cũng đã lựa chọn xong hai sự kiện để quay ở phần cuối thì đột nhiên nhận được bức thư cầu cứu từ gia đình này.
Trong thư đã ghi rất rõ ràng bệnh tình kỳ lạ và tình trạng nguy kịch của Nữu Nữu. Do đó, tổ sản xuất chương trình mới xếp bọn họ vào giữa chừng.
Hơn nữa, bởi vì tình trạng khẩn cấp của cô bé nên vốn dĩ thứ tự xuất hiện của bọn họ là ngay đầu tiên, được đặt đằng trước gia đình nhà Đào Đào.
Tuy nhiên, đến thời điểm gần giữa trưa, chuẩn bị đến thời gian ghi hình thì cô Lưu bỗng nhiên gọi điện thoại cho tổ sản xuất và nói rằng tình hình của con gái nhà cô ấy vốn dĩ đang ổn định nhưng vừa nãy lại đột nhiên chuyển biến xấu.
Hai vợ chồng bọn họ đều phải đến túc trực ở phòng bệnh, không thể nào đến địa điểm ghi hình được.
Vì vậy, tổ sản xuất chương trình mới đẩy gia đình đằng sau lên quay trước.
Dường như cô Lưu vừa gấp gáp trở về từ phòng bệnh nên khuôn mặt của cô ấy khá tiều tụy, hốc mắt vẫn còn đỏ ửng, đang cố gắng che giấu cảm xúc đau buồn của mình.
Đại Lưu nhẹ giọng dò hỏi:
“Cô Lưu, cô đã nói rằng Nữu Nữu đột nhiên mắc phải căn bệnh này, đúng không?”
Cô Lưu nói: “Đúng vậy. Lúc đầu, khi tình trạng bệnh của con bé còn khá nhẹ thì chúng tôi đã dẫn con bé đi khám, ngay cả bác sĩ cũng bị sốc nặng.”
“Sau khi kiểm tra sức khỏe thì bác sĩ nói rằng con bé không có vết thương nào cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể, không bị nhiễm khuẩn và cũng không có tổn thương nào rõ ràng. Các cơ quan nội tạng của con bé đã bị suy kiệt mà không tìm được lý do.”
“Tôi và cha con bé đều không tin, đã mang con bé đi khám ở nhiều bệnh viện lớn nổi tiếng nhưng tất cả các bác sĩ khác đều nói y như vậy. Tôi vẫn còn giữ danh sách bệnh viện ở đây.”
Cô ấy lấy ra một tập tài liệu khá dày từ trong ngăn tủ: “Chúng tôi đã dẫn con bé đi khám cả Đông Y lẫn Tây Y. Không lừa gạt mọi người, tôi tìm cả một vài vị bà cốt nữa.”
Từ những tài liệu mà cô ấy đưa cho bọn họ thì ai cũng có thể thấy được, hai vợ chồng đã thật sự dẫn con gái đi khám ở rất nhiều nơi.
Mỗi khi đến một bệnh viện thì cô bé sẽ trở thành một ca bệnh đặc thù và là đối tượng điều trị trọng điểm ở đó.
Bởi vì tình trạng của cô bé quá đặc biệt, các cơ quan nội tạng đều bị suy kiệt mà không có lý do cụ thể. Hơn nữa, tình trạng bệnh của cô bé cũng khác hẳn các trường hợp bình thường khiến cho các bác sĩ cũng không có cách nào để điều trị.
[Ngay cả bệnh viện y khoa ở thủ đô cũng không có cách nào sao? Vậy thì cô bé này chắc hẳn không thể cứu chữa rồi…]
[Loại bệnh như này chắc hẳn là bệnh liên quan đến gen rồi, là loại không có cách điều trị. Có lẽ trong một triệu người thì mới có một trường hợp bị như thế này. Tôi chỉ có thể nói rằng, gia đình này thật sự quá xui xẻo.]
[Bệnh viện mà bọn họ đang điều trị bây giờ cũng là bệnh viện cực kỳ nổi tiếng ở thành phố X đấy.]
[Tôi thấy lần này không giải quyết được đâu. Đây là người nhà bệnh nhân đã quá tuyệt vọng nên muốn thử xem bất cứ cách nào cũng được.]
Cô Lưu nhìn vào đống tài liệu kia và nghĩ đến con gái nhà mình đang vô cùng đau đớn thì lại nhịn không nổi nắm chặt lấy vạt áo.
“Tôi và cha con bé vì muốn chữa bệnh cho con gái nên đã nghỉ việc, bán cả nhà lẫn xe. Nếu như làm như vậy mà có thể chữa khỏi cho con bé thì cũng đáng giá, nhưng mà… hết lần này đến lần khác, chúng tôi không thể tìm được cách nào cả!”
“Nữu Nữu mới chín tuổi thôi, bây giờ ngay cả nuốt nước bọt cũng khiến con bé đau đớn đến mức chảy nước mắt. Chúng tôi thật sự sắp không kiên trì nổi nữa.”