Vương Tiểu Nhạc ngẩng đầu, đẩy kính mắt lên rồi nói:
“Nhưng mà, không phải chị Trịnh đã từng nói rồi sao. Chị cảm thấy khí thế của đại lão Cố đặc biệt mạnh mẽ, còn mang lại cảm giác áp bách cường đại hơn cả người lãnh đạo trực tiếp của chúng ta. Hoàn toàn không thể nhìn thấu được cấp bậc của cô ấy.”
Tống Thần gật đầu: “Đúng vậy. Hơn nữa, người của tổng bộ, à không đúng, toàn bộ thầy phong thủy trong Huyền Môn có ai lợi hại hơn cô ấy sao? Không có mà, cô ấy đã tìm thấy khu lăng mộ của Hoàng Đế mà không một ai tìm thấy đấy.”
“Có khi cô ấy chính là một thiên tài tuyệt thế mà trong tiểu thuyết hay nói đến thì sao?”
Trịnh Như Ngọc vẫn cảm thấy chuyện này quá ngớ ngẩn, lập tức lắc đầu nói: “Cậu vẫn nên bớt xem mấy loại tiểu thuyết viết về mấy dạng phế sài nghịch tập kia đi. Khả năng xảy ra chuyện kia vẫn quá nhỏ bé.”
“Tất cả mấy lão quái vật trong Huyền Môn đều đã nói rằng không phải là bọn họ. Vậy thì nhân vật lợi hại còn sót lại trong khu vực thành phố Dung cũng không còn mấy người nữa mà.”
Tống Thần lấy điện thoại di động ra, tìm số liên lạc của Cố Chi Tang: “Em chỉ tò mò một chút thôi. Nếu ngộ nhỡ thật sự là đại lão Cố thì có phải em đã đào được một tin tức quan trọng cho tổ chức hay không?”
Trịnh Như Ngọc nhíu mày nói: “Cậu đừng có hỏi trực tiếp về cấp bậc tu vi của người ta. Chuyện này quá động chạm rồi, tâm tư đề phòng của Cố Chi Tang cũng rất nặng đấy.”
Tống Thần: “Chị Trịnh yên tâm đi, em cũng không phải đồ ngốc mà.”
Anh ấy soạn tin nhắn rồi gửi đi: [Đại lão Cố, em là nhân viên Linh Tổ ở thành phố Dung, tên là Tống Thần (icon mặt cười).]
Cố Chi Tang nhìn thấy tin nhắn: “?”
[Tôi nhớ rõ cậu, có chuyện gì sao?]
Tống Thần: [Là như thế này, tối hôm qua, ở một ngọn núi nhỏ bên rìa thành phố của chúng ta có một trận lôi kiếp, ngài có biết không? Chỗ ở của ngài cũng khá gần nơi đó.]
Sau khi gửi tin nhắn, anh ấy kích động đến mức liên tục chà xát hai tay. Nhưng hơn nửa phút sau vẫn không thấy tin nhắn mới được gửi đến.
Vương Tiểu Nhạc nở một nụ cười: “Đại lão không để ý tới cậu nữa chứ gì?”
Trịnh Như Ngọc hừ một tiếng rồi nói: “Tôi đã biết mà…”
“Mẹ kiếp?!!” Còn chưa đợi cô ấy nói xong thì Tống Thần đã giật bắn cả người, nhảy dựng lên từ trên sô pha, mở to hai mắt nhìn vào điện thoại di động.
“Làm sao vậy?!”
Anh ấy chỉ vào màn hình di động nhưng không thể nói ra lời. Mãi một lúc lâu sau mới phun ra được một từ “Trâu bò!”.
Trên màn hình di động sáng ngời kia đang hiển thị tin nhắn mới nhất được gửi đến từ Cố Chi Tang:
[Tối hôm qua, tôi đã gặp phải một ít chuyện ngoài ý muốn nên không cẩn thận đột phá một cấp bậc nhỏ. Bởi vì thời gian quá gấp rút nên tôi mới chỉ kịp chạy đến Dung Sơn. Nếu trong thành phố không cho phép độ kiếp thì sau này, tôi sẽ chú ý hơn.]
Trịnh Như Ngọc và Vương Tiểu Nhạc cũng bị chấn động đến mất hết khả năng ngôn ngữ.
Một lúc lâu sau, Vương Tiểu Nhạc mới buồn bã nói: “Đại lão thật là {trần tục}, {ngoài ý muốn} đột phá được một cấp bậc {nhỏ}….”
Anh ấy cũng không biết rằng, đối với một huyền sư đã bước chân vào cấp bậc “Địa Tiên” như Cố Chi Tang thì tối hôm qua, quả thật cô chỉ mới tăng tiến một cấp bậc rất nhỏ.
Tống Thần đấm vào sô pha: “Em đã nói gì nào? Đại lão Cố thật sự rất trâu bò mà!! Mấy lão già trong Huyền Môn còn đang ở đằng kia đoán tới đoán lui, còn thực tế thì chỉ mỗi chúng ta biết cao nhân đang ở ngay tại bên cạnh!”
Trịnh Như Ngọc nắm chặt di động, vỗ nhẹ bả vai của anh ấy, cố gắng kìm nén kích động rồi lập tức liên hệ với cấp trên.
“Thằng nhóc này, cậu thật sự lập công rồi đấy!”
Ở đầu bên kia, sau khi Cố Chi Tang cân nhắc mãi mới viết ra được lời xin lỗi về chuyện bản thân đã dẫn lôi kiếp đến thì một lúc lâu sau vẫn không nhận được tin nhắn trả lời. Do đó, cô cũng không chú ý đến nữa.
Cô cuối cùng cũng biết được đoàn hương khói và tia Công Đức bất ngờ vào tối hôm qua là đến từ chỗ nào.
Sau khi đẩy quẻ, cộng thêm suy đoán của cô thì ước chừng khoảng ba ngày trước, Tiểu Hoành – cũng chính là cậu bé “Đồng Tử” mà cô đã gặp trong chương trình hôm trước, đã qua đời bởi vì tai nạn ngoài ý muốn. Nhưng trên thực tế thì cậu bé đã được triệu về Tiên Phủ.
Cậu bé cũng không còn có lưu luyến gì chốn phàm trần này nữa và đoàn hương khói kia là quà cảm ơn dành tặng cho Cố Chi Tang – vị “ân nhân” mà cậu bé luôn biết ơn.
Dù sao, nếu không có Cố Chi Tang đúng lúc đứng ra đổi lại “Mệnh Đồng Tử” thì cậu bé chắc hẳn sẽ mất đi Tiên Vị và phải ở lại dưới địa phủ.
Chỉ là một “Đồng Tử” nho nhỏ phụng dưỡng bên cạnh Tiên Gia mà lại có thể tặng cho cô một đoàn hương khói dày nặng như vậy thì chứng tỏ vị “Tiên Gia” mà Tiểu Hoành phụng dưỡng là một “Tiên Bẩm Sinh” có rất nhiều tín đồ.
Vài ngày sau, Cố Chi Tang lại tiếp tục đến quay phim ở đoàn làm phim “Phù Hải Truyện” và vì vậy nên cô cũng đã gần như tìm hiểu rõ ràng lai lịch của vị Tiên Gia mà Tiểu Hoành phụng dưỡng.
Chắc hẳn đó chính là Nguyệt Lão.
Và “Tiểu Hoành” hẳn là “Bát Duyên Đồng Tử”, đúng như tên gọi, cậu bé là một tiểu đồng giúp Nguyệt Lão sắp xếp lại tơ hồng.
Bởi vì lực lượng bên trong hương khói mà cậu bé tặng cho Cố Chi Tang tràn ngập các cảm xúc yêu, hận, vui, buồn.