Triệu Hằng bị tra tấn đến muốn phát điên rồi. Cuối cùng, cậu ấy lấy hết can đảm để quyết tâm diệt trừ nhân cách kia. Cậu ấy không muốn trở thành một người cặn bã giống như cha ruột của mình.
Dưới sự giúp đỡ của chị gái, đầu tiên, cậu ấy trốn ở đằng sau ngôi nhà trong thế giới ý thức, khi hai người kia đang tranh chấp và xung đột thì cậu ấy đã lao ra từ phía sau, đâm thẳng con dao nhỏ do mình tưởng tượng ra vào trái tim của người đàn ông kia.
Người đàn ông đó chậm rãi ngã xuống đất trong khi đôi mắt vẫn mở to. Miệng của ông ta mấp máy, dường như muốn nói điều gì đó.
Ông ta có vẻ như vô cùng khiếp sợ, cũng cực kỳ đau khổ. Tình cảm đong đầy trong đôi mắt của ông ta trong nháy mắt đã khiến Triệu Hằng chấn động, thôi thúc cậu ấy tiến đến gần để nghe xem ông ta muốn nói cái gì.
Triệu Hân ở bên cạnh nở một nụ cười: “Em đã chiến thắng ông ta.”
Triệu Hằng gật đầu và sự rung động vừa mới nảy nở trong lòng kia đã bị tiêu tan.
Cuối cùng, người đàn ông kia không thể nói thêm lời nào và hoàn toàn tan biến.
Kể từ đó, Triệu Hằng cảm thấy có một sự trống rỗng trong thân thể của mình, như là đã thiếu mất thứ gì đó.
Cậu ấy biết nhân cách kia đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đã biến mất.
Thật ra, mọi chuyện lúc đó chỉ diễn ra trong vòng một tuần và cậu ấy cũng chưa bao giờ nói cho mẹ mình biết. Triệu Hằng biết mẹ mình không muốn nhắc đến người cha ruột kia và cũng sợ rằng khi nói ra sẽ khiến bà Hách cảm thấy sợ hãi.
Cậu ấy biết mẹ ruột đối với bệnh tình của cậu ấy có một chút trông gà hóa cuốc.
Nếu để cho bà Hách biết bệnh tình của Triệu Hằng chuyển biến xấu đi thì chắc chắn bà ấy sẽ không cho cậu ấy tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nữa, sẽ bắt cậu ấy đi khám bác sĩ nhiều lần.
Triệu Hằng không muốn bị coi là một người có vấn đề. Cậu ấy muốn sống một cuộc đời bình thường như bao người khác.
Đây cũng là lý do tại sao khi cậu ấy biết được người đã đâm cha ruột vào năm đó là chính mình thì tuy rằng cũng hơi ngạc nhiên nhưng cũng không khó chấp nhận lắm.
Cậu ấy đã từng giết cha ruột một lần trong giấc mơ rồi.
Đây là điều mà trong lòng Triệu Hằng luôn muốn làm mỗi khi cậu ấy bị đánh đập hoặc nhìn thấy mẹ mình nằm bẹp ở một góc.
Sau khi nghe xong câu chuyện ở quá khứ mà con trai nhà mình vẫn luôn che giấu thì bà Hách đã rơi lệ đầy mặt: “Mẹ thật sự là một người mẹ thất bại.”
Triệu Hằng nhíu mày nói: “Mọi chuyện đã là quá khứ rồi, mẹ đừng nói bản thân như vậy. Đây cũng là lý do vì sao con không muốn nói chuyện này cho mẹ biết.”
Lúc này, Daisy đã làm xong pháp sự cũng mở miệng bổ sung:
“Tôi cũng cảm nhận được, đại khái khoảng ba, bốn năm trước, hơi thở và hành vi của bạn đã xảy ra thay đổi.”
“Trước kia, bạn thỉnh thoảng sẽ có năng lượng mạnh mẽ, vững chắc như một ngọn núi nhưng dần dần thì hơi thở của bạn lại trở nên yếu ớt hơn, thậm chí còn lạnh như băng… Rất giống như một năng lượng hắc ám tối tăm và không được khỏe mạnh.”
Cô ấy cau mày nói: “Thật sự xin lỗi, có thể lời nói của tôi có hơi lộn xộn. Thực sự là năng lượng trên người của bạn thay đổi quá nhiều. Hãy để cho tôi tiếp tục cảm nhận một chút.”
“Ừm… Sau đó, chắc hẳn bạn đã đến khuôn viên trường đại học, bên cạnh bạn có rất nhiều năng lượng mới có sức sống tươi trẻ, là một hoàn cảnh cực kỳ lành mạnh và năng động.”
“Tuy nhiên, bạn lại luôn ở một mình. À không đúng, bên cạnh bạn còn có một thứ vô hình gì đó?!”
Daisy buông tay Triệu Hằng ra, hít sâu một hơi rồi từ trong túi lấy ra mặt gương và cây nến đen mà các khán giả đều rất quen thuộc.
Mặt gương này đã đồng hành cùng cô ấy hết nửa mùa chương trình rồi, chưa từng thay đổi, là một pháp khí quan trọng nhất của cô ấy.
Đợi đến khi Daisy thắp ngọn nến lên rồi nương theo ánh lửa bập bùng nhìn vào mặt gương, cô ấy đã dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt gương rồi nói:
“Nó rất giống những quỷ hồn mà trước đây tôi từng nhìn thấy, nhưng cũng không hoàn toàn giống hệt như vậy. Tôi có thể nhìn thấy nó xuất hiện ở xung quanh bạn nhưng kỳ lạ thay, nó mang lại cho tôi cảm giác vô cùng tương đồng với bạn… Hai người là một thể.”
“Chẳng lẽ bạn đã từng có anh chị em sinh đôi hay sao? Không, không đúng… Cảm xúc của nó dành cho bạn cực kỳ phức tạp, còn rất vặn vẹo và méo mó, khiến cho tôi khá khó chịu.”
Daisy đã liên tục miêu tả lại hình ảnh mà cô ấy nhìn thấy trong gương.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện ra một chuyện.
“Triệu Hân” ban đầu chỉ có một mình Triệu Hằng có thể nhìn thấy thì bây giờ vị phù thủy hắc ám đến từ Na Uy này đã xác nhận rằng nó có thể thoát khỏi cơ thể của Triệu Hằng, hơn nữa, còn luôn đi theo bên cạnh cậu ấy.
Cô ấy ở trong gương nhìn thấy được “Triệu Hân” nhưng lại không thể phân biệt được nó là thứ gì.
Daisy: “Tôi hiểu rồi. Lúc ban đầu, sức mạnh của nó còn chưa mạnh mẽ lắm, nhưng nó lại đi theo bên cạnh bạn và đã hấp thu được rất nhiều năng lượng.”
“Tại sao lại như vậy… Những người xung quanh bạn chắc hẳn không thể nhìn thấy nó, vì sao lại có nguồn năng lượng đến từ sự sợ hãi cuồn cuộn cung cấp cho nó. Chẳng lẽ, đây là một loại Tà Thần gì đó hay sao?”
“Nó đã ở bên cạnh bạn một thời gian dài. Lúc sau, tôi có thể cảm giác được hơi thở của nó càng ngày càng mạnh mẽ hơn… Nhưng ở khoảng thời gian gần đây thì sức mạnh của nó lại đột nhiên yếu ớt hẳn, sau đó, nó bắt đầu cắn nuốt sức sống của bạn.”