Cố Chi Tang không phải là phán quan, không thể kết luận hành vi báo thù của Chu Tuệ Lan có phải là hành vi quá đáng hay không.
Tuy nhiên, về sau, nó đã xúi giục, đe dọa, thậm chí là tổn thương những người phàm trần vô tội khác thì chắc chắn là nó có tội. Ác linh này phải đi xuống mười tám tầng địa ngục để chịu phạt thì mới có thể an ủi những người vô tội đã bị nó làm tổn thương.
Bản thân nó và người chồng sắp cưới trước đây của nó đều phải chịu trách nhiệm, phải trả giá cho hành động ích kỷ của bọn họ.
Sở dĩ cô hỏi tên của Chu Tuệ Lan là bởi vì Cố Chi Tang không thích xưng hô “Quỷ Quế Anh”.
Cái tên đó như thể đang dùng một đại từ xưng hô chỉ tính chất để bao hàm tất cả những âm hồn có hoàn cảnh tương tự khi chúng nó còn sống.
Tuy nhiên, chúng nó vốn dĩ có tên họ riêng của mình, và cũng nên có được một cuộc sống hạnh phúc, may mắn và thuận lợi trên trần gian.
Sau khi tra hỏi xong, Cố Chi Tang cũng không đợi Chu Tuệ Lan nói thêm gì nữa, lập tức thu hồi hồn phách của nó về trong bùa khóa hồn.
Căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
Cô tin tưởng những gì Chu Tuệ Lan vừa nói đều là sự thật.
Từ hình dung của Chu Tuệ Lan thì đoàn sương mù màu đen này chắc hẳn là do những cảm xúc tiêu cực của con người ngưng kết thành thực thể. Trên thực tế, nó cũng thực sự hôi thối và tanh tưởi, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Sau khi tự hỏi một lúc thì Cố Chi Tang đã nghiêng bình ngọc một chút để đổ ra một tia nhỏ khí thể màu đen kia.
Cô nhíu mày chịu đựng sự hôi thối đang tản ra trong không khí, nâng ngón tay lên tiếp xúc với tia khí thể vừa thoát ra kia.
Trong phút chốc, vẻ mặt của cô lập tức thay đổi. Cố Chi Tang ngay lập tức bấm mạnh vào Khiếu Huyệt để khóa lại kinh mạch vùng ngón tay.
Trong nháy mắt, khi làn da của cô chạm vào tia khí thể kia thì một cảm giác bỏng cháy, đau đớn đã truyền đến từ đầu ngón tay.
Điều khiến cho Cố Chi Tang càng cảm thấy ngạc nhiên hơn là tia khí thể màu đen kia sau khi đâm xuyên qua làn da còn muốn tiếp tục chui sâu vào trong cơ thể của cô!
Cũng may, cô chỉ đổ ra một lượng ít nên đã dễ dàng có thể ép nó ra ngoài cơ thể.
Nhìn thấy đầu ngón tay ửng hồng hơi tím tái thì vẻ mặt của Cố Chi Tang hiện rõ sự nghiêm trọng.
Chuyện này không được ổn lắm, nếu chỉ là cảm xúc tiêu cực ngưng kết thành thì vì sao đoàn khí thể này lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy đến cơ thể của cô?
Nó còn có thể làm tổn thương đến bản thể của cô.
Nếu đoàn sương mù màu đen này có nhiều hơn thì chẳng phải nó sẽ hoàn toàn nghiền nát thân thể của cô thành mảnh vụn hay sao?!
Đang lúc cô nhéo chặt đầu ngón tay và chú tâm suy nghĩ thì trong đầu bỗng vang lên giọng nói kích động của hệ thống: “Em đã biết rồi!”
Cố Chi Tang: “?”
“Ngươi biết cái gì?”
Hệ thống cố gắng kìm chế sự hưng phấn của mình, thề thốt son sắt nói: “Em biết cái gì đã cản trở chuyện tu hành của chị rồi! Là cốt truyện! Cũng chỉ có cốt truyện mới có bản lĩnh can thiệp sâu như vậy thôi.”
Cố Chi Tang nhíu mày nói: “Có ý gì vậy?”
Hệ thống: “Là như thế này. Bởi vì em không tìm ra được nguyên nhân cụ thể nên đã rà soát lại cốt truyện một lần, cũng thuận tiện chú ý một chút tình hình gần đây của nữ chính. Kết quả, em đã phát hiện ra một vấn đề lớn!”
“Sau khi chị Tang thoát ly khỏi sự sắp xếp ban đầu của vận mệnh thì toàn bộ cốt truyện của quyển sách này hoàn toàn bị đình trệ, không tiến triển thêm!”
“Thậm chí, ngay cả nữ chính Vu Phong Thanh – chính là người có {Mệnh Cẩm Lý} đã dùng chị Tang làm đối chiếu thì ánh hào quang của nhân vật chính trên người cô ấy dường như cũng bị yếu đi.”
Thấy vẻ mặt của Cố Chi Tang vẫn còn mờ mịt, hiển nhiên, cô đã sớm quên sạch sẽ, đã sớm vứt hết nữ chính, nữ phụ hay nội dung cốt truyện gì đó ra sau đầu rồi.
Vì vậy, hệ thống lại bắt đầu nhắc nhở cô từng chuyện một.
Cái danh “Thần Mốc” trên người Cố Chi Tang đã được gỡ bỏ, danh tiếng “huyền học” thì càng ngày càng nổi tiếng hơn khiến cho nữ chính có “Mệnh Cẩm Lý” từng dùng cô làm đối chiếu không còn nổi trội như trước nữa.
Cô không gây sự, cũng không gây ra tranh cãi hay cố ý ám chỉ, bôi xấu các nghệ sĩ khác khiến cho những người hâm mộ của các đồng đội cũ trong nhóm và của nữ chính Vu Phong Thanh không có đề tài gì để tranh luận với cô nữa.
Cô không còn canh cánh trong lòng về Vu Phong Thanh. Và vì không còn những chuyện hãm hại do cô bày ra thì ngay cả cơ hội gặp mặt giữa hai người cũng gần như không có.
Tất nhiên, nữ chính cũng sẽ không buồn bực vì luôn bị cô nhằm vào và thất hồn lạc phách đi một mình lên núi chơi.
Như vậy thì cũng sẽ bỏ lỡ phân cảnh lần đầu tiên gặp nhau của nam nữ chính trong cốt truyện.