Vu Thanh Phong đang trong trạng thái cực độ mệt mỏi đã bấm điện thoại gọi cho người quản lý của mình. Điện thoại vừa kết nối được thì cô ấy lập tức chất vấn đầu bên kia.
Người quản lý bày tỏ sự vô tội của mình, nói rằng khi tìm kiếm thông tin ở trên mạng thì tất cả các bài viết đều ghi là “phu nhân của chủ tịch Hứa”. Lúc cô ấy tìm hiểu thông tin thì không thấy được tin tức chủ tịch Hứa đã ly hôn rồi lại tái hôn.
Nhưng trong lòng của cả hai người đều rõ ràng những lời này chỉ là ngụy biện.
Trên thực tế, người quản lý căn bản không coi trọng chuyện Vu Thanh Phong đã giao cho mình, chỉ tùy tiện tra xét một chút thông tin rồi qua loa gửi đi cho xong việc.
Chỉ cần cô ấy tìm kiếm nhiều thêm một chút, cẩn thận điều tra rõ ràng hơn thì chắc chắn có thể tìm ra được thông tin đơn giản như kia.
Nghe giọng nói mang theo tràn ngập lửa giận ở đầu bên kia của Vu Phong Thanh thì người quản lý cũng có chút mất kiên nhẫn. Cô ấy cảm thấy chuyện này cũng không quan trọng lắm, có cần thiết phải dùng giọng điệu gây sự như vậy để chất vấn cô ấy không?
Giọng nói của người quản lý cũng không vui vẻ lắm, cố ý chuyển sang nói một chủ đề khác:
“Phong Thanh à, em đừng quan đến phu nhân gì nữa. Chị nói cho em một tin tức xấu đây. Em không giành được vai diễn trong đoàn làm phim XX! Đạo diễn đã quyết định đưa vai diễn cho một tiểu hoa khác và nói rằng cảm thấy người ta có linh khí hơn.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Không phải em đã từng hợp tác với vị đạo diễn này một lần rồi sao?”
Người quản lý tiếp tục mở miệng cằn nhằn, oán giận: “Cấp trên còn hỏi chị rằng có phải trạng thái gần đây của em không được tốt hay không.”
“Chị hỏi thật em nhé, Phong Thanh à, em có phải đang nuôi dưỡng vật sống hoặc là đốt dầu thi gì đó hay không? Có phải là đã xảy ra vấn đề gì trong quá trình nuôi dưỡng những thứ đó không?”
Vu Phong Thanh mở to hai mắt, giọng điệu hoàn toàn không thể tin nổi: “Chị đang nói cái gì vậy? Sao em lại chạm vào mấy thứ kia được?!”
Người quản lý bĩu môi, cũng không nói tin hay không: “Tóm lại, nếu em thật sự gặp phải mấy vấn đề kia thì nhất định phải nói cho chị biết. Chị cũng quen biết một số đại sư có năng lực trong chuyện này.”
Chủ yếu là bây giờ, khi người quản lý nghĩ kỹ lại thì cô ấy cũng cảm thấy vận may của nghệ sĩ dưới quyền quản lý của mình thật sự quá tốt.
Vu Phong Thanh luôn muốn gió được gió, mọi chuyện đều cực kỳ thuận lợi không hề gian nan như những người khác. Những người kia còn phải tranh nhau vỡ đầu chỉ vì giành được một cơ hội nhỏ nhoi đấy.
Bây giờ vận may của Vu Phong Thanh lại đột nhiên suy giảm như vậy thì thật sự giống như đang bị phản phệ vì nuôi dưỡng thứ gì đó.
Vu Phong Thanh gằn giọng nói từng chữ một: “Em lặp lại lần nữa, vận may của em đã tốt như vậy từ lúc sinh ra. Em không hề sử dụng thủ đoạn đường ngang ngõ tắt gì đó!”
“Được rồi, được rồi, mặc kệ ra sao thì em hãy nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái của mình đi. Công ty cũng không thể nào vẫn luôn chờ em được, đúng không?”
Sau khi cúp điện thoại, Vu Thanh Phong siết chặt lấy điện thoại di động và một cảm giác cực kỳ bất lực đột nhiên nảy sinh trong lòng cô ấy.
Cô ấy bỗng nhiên nhận ra rằng những năm tháng trước kia của bản thân thật sự quá thoải mái.
Thật ra, bản thân cô ấy không hề cố gắng quá nhiều để nghiên cứu kỹ năng diễn xuất bởi vì không cần thiết. Cô ấy diễn bất cứ vai nào cũng đều rất tự nhiên và linh động.
Cô ấy cũng không nghiên cứu về các cách tạo dáng trước máy ảnh như thế nào, không học tập một cách chuyên nghiệp về kỹ năng giao tiếp và xử lý các mối quan hệ, v.v…
Nếu vận may của cô ấy thật sự biến mất hoàn toàn…
Vu Thanh Phong sợ run cả người, cố gắng an ủi bản thân không nên suy nghĩ lung tung.
Cô ấy tự nhủ, cho dù bản thân mình không còn vận may kia thì chỉ cần cô ấy cố gắng bù đắp lại những kỹ năng thiếu hụt là có thể đạt được mục tiêu như trước!
Đúng lúc này, một âm thanh điện tử âm u đột nhiên vang lên trong đầu cô ấy:
“Mất đi vận may Cẩm Lý bẩm sinh thì bạn thật sự cảm thấy cam tâm sao?”
“Ai?!” Thân thể của Vu Thanh Phong run bắn, lập tức quay đầu lại nhìn về hàng ghế phía sau, nhưng mà, bên trong chiếc xe nho nhỏ này chỉ có một mình cô ấy, không hề có bóng người nào khác.
Âm thanh kia đã vang lên từ trong hư không!
Nó còn biết về vận may bẩm sinh của cô ấy!
“Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống chuyên biệt của bạn. Nhận thấy nữ chính được ông trời lựa chọn của thế giới này xuất hiện sai lầm ngoài ý muốn dẫn đến thế giới sắp tan vỡ nên tôi đã tìm đến bạn để giúp bạn xoay chuyển vận mệnh.”
“Chỉ cần bạn chấp nhận trói định với tôi thì bạn có thể mở ra {Kế hoạch tự cứu của nhân vật chính} và lấy lại được vận may vốn dĩ thuộc về mình.”
Âm thanh kia lại vang lên và lần này khi đã nghe rõ toàn bộ lời nói của nó thì Vu Phong Thanh đã ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau, cô ấy mới lên tiếng: “Nữ chính gì vậy, hệ thống, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy…”