Con gái út của “Cuộc Đời Nằm Yên” đã hai tuổi, cô bé thuộc trường hợp thóp trước chưa hoàn toàn khép kín nên đặc biệt nhạy cảm với âm hồn.
Trong mắt của Cố Chi Tang thì hai ngọn Hồn Hỏa trên đầu vai của cô bé đang khá suy yếu, chắc hẳn đã bị thứ gì đó dọa sợ rồi.
“Con gái của bạn có phải thường xuyên khóc nháo không có lý do hoặc là đột nhiên cười khúc khích hay không? Đặc biệt trong hai ngày gần đây thì tình hình này càng rõ ràng hơn.”
Cố Chi Tang vừa dứt lời thì “Cuộc Đời Nằm Yên” đã gật đầu cái rụp, giọng nói tràn ngập lo lắng:
“Đúng là như vậy! Trước kia, tôi cũng không quá chú ý đến tình huống này. Viện Viện so với những đứa trẻ khác thì cũng được coi là một đứa trẻ ngoan ngoãn, dễ dỗ dành.”
“Nhưng mà gần nửa tháng trở lại đây thì con bé luôn khóc nháo mỗi ngày, mẹ chồng của tôi không thể nào dỗ con bé nín được.”
“Con bé còn bị sốt cách quãng vài lần. Khi tôi đưa con bé đi bệnh viện nhi để khám thì các bác sĩ ở đó nói rằng có thể là do đổi mùa nên sức khỏe của đứa trẻ bị ảnh hưởng, sức đề kháng không tốt lắm.”
Sau khi nghe bác sĩ nói rằng vấn đề của con bé không nghiêm trọng thì “Cuộc Đời Nằm Yên” tuy rằng cũng đau lòng con gái nhưng không nghĩ nhiều nữa.
Dù thế nào thì cô ấy cũng không thể tưởng tượng nổi, việc khóc nháo của con gái nhà mình lại có liên quan đến khía cạnh thần quái!
“Cuộc Đời Nằm Yên” là một giáo viên trung học cơ sở. Thời gian gần đây đang trong học kỳ đầu tiên của lứa học sinh mới nhập trường nên cô ấy đặc biệt bận rộn.
Chồng của cô ấy là một lập trình viên, làm việc theo chế độ 996* nên chuyện làm thêm giờ là việc bình thường.
(*Chế độ 996 là nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần, tức là 72 giờ mỗi tuần.)
Vì vậy, vào ban ngày, cô ấy chỉ có thể thuê người trông trẻ và thỉnh thoảng, mẹ chồng cũng đến để chăm sóc con gái nhỏ.
Cô ấy bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó rồi hơi lúng túng nói:
“Nhà chúng tôi không phải còn có một bé trai sao. Vài lần trước, khi tôi nghe thấy tiếng khóc của Viện Viện thì thằng bé vẫn luôn xuất hiện ở gần giường nôi của con bé, bình thường cũng hay thích trêu chọc con bé.”
“Vì vậy, tôi đã tưởng rằng thằng bé này lại nghịch ngợm, chọc khóc em gái, còn mắng thằng bé hai câu. Không ngờ rằng là do tôi trách nhầm thằng bé rồi.”
“Đại sư Cố có thể giúp nhà chúng tôi nhìn xem Viện Viện đến tột cùng đã đụng phải thứ gì hay không? Có thể nào là nhà cửa có vấn đề về phong thủy không?”
“Cuộc Đời Nằm Yên” vừa dứt lời thì đã lập tức đứng lên, ôm con gái rồi cầm di động dạo quanh một vòng trong nhà, còn cần thận quay kỹ chiếc giường nhỏ của Viện Viện.
Sau khi nhìn một vòng thì Cố Chi Tang cũng đã chỉ ra đại khái một số chỗ cần chỉnh sửa rồi nói:
“Bố cục trang trí phong thủy không có vấn đề gì lớn, vị trí địa lý cũng khá ổn. Chắc hẳn phong thủy không có liên quan gì đến chuyện này.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Có lẽ là đã xảy ra vấn đề gì đó với những người thân gần gũi trong nhà nên mới gây ra ảnh hưởng đến con gái của bạn.”
Nghe vậy thì “Cuộc Đời Nằm Yên” lập tức nóng nảy.
Trong nhà này, ngoại trừ bốn người trong gia đình của cô ấy thì không có ai thường xuyên ở lại cả. Thỉnh thoảng mẹ chồng sẽ đến thăm, người trông trẻ cũng đến đây mỗi ngày để chăm sóc Viện Viện rồi sẽ rời đi sau khi cô ấy tan làm.
Chẳng lẽ chồng và con trai của cô ấy đã gặp phải thứ gì sao?
Cô ấy vội vàng lấy điện thoại di động ra rồi gọi điện cho chồng mình, bảo anh ấy nhanh chóng xin nghỉ phép về nhà rồi lắp bắp nói:
“Con khỉ nghịch ngợm nhà tôi vẫn còn đang ngủ. Bây giờ tôi sẽ gọi thằng bé dậy ngay!”
Vừa dứt lời, “Cuộc Đời Nằm Yên” đã đặt Viện Viện ngồi xuống ghế sô pha rồi đi đến gõ cửa phòng con trai.
Sau khi gõ một lúc lâu thì cửa phòng mới mở ra, một cậu bé đầu tóc bù xù, dụi mắt bước ra.
Câu nói đầu tiên của cậu bé là: “Mẹ ơi, con đói bụng.”
“Cuộc Đời Nằm Yên” xoa đầu cậu bé rồi nói: “Con lại đây trước đã, để chị gái này nhìn con một chút. Sau đó, mẹ sẽ hâm nóng bữa sáng cho con.”
Cậu bé lắc đầu và hét lên: “Con đói bụng, con phải ăn ngay bây giờ. Mẹ ơi, con đói.”
“Thằng nhóc này sao lại không nghe lời như vậy chứ. Con ngồi xuống đây trước đã, mẹ…”
“Không muốn, không cần, bây giờ con muốn ăn cơm ngay, hu hu, con đói!”
Cậu bé giãy ra khỏi bàn tay của mẹ mình rồi bướng bỉnh ngồi xổm xuống đất. Trong giọng la hét ồn ào của cậu bé dường như còn xen lẫn tiếng khóc nức nở.
Lúc này, “Cuộc Đời Nằm Yên” và các khán giả trong phòng livestream đều cảm thấy sự việc này không đúng lắm.
Tuy rằng con trai của cô ấy bình thường cũng khá bướng bỉnh nhưng rất ít khi làm ầm ĩ như này.
[Đứa trẻ này hình như thật sự quá đói thì phải. Cảm giác như cậu bé gấp gáp muốn ăn đến mức sắp phát khóc rồi. Chuyện này không bình thường chút nào.]
Đúng lúc này, con gái Viện Viện đang ngồi trên ghế sô pha dường như cũng bị tiếng hét ồn ào của anh trai dọa sợ, bĩu môi òa khóc.