Trong khi gia đình này đang ồn ào ầm ĩ thì lão quỷ ở trước màn hình đã bắt đầu uất ức cáo trạng trước, kể rõ “ân oán” giữa nó và cậu bé kia.
Cố Chi Tang không cần phải đẩy quẻ cũng biết được đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra.
Cô hỏi: “Khoảng mười giờ tối qua, con trai của bạn đã đi chỗ nào?”
“Tối hôm qua?” Người đàn ông sửng sốt một chút rồi nói: “Thời gian đó chắc hẳn chúng tôi đã ăn uống xong xuôi và đang đi về nhà rồi.”
Tối hôm qua, anh ấy phải tăng ca đến hơn tám giờ mới được trở về nhà. Mặc dù vào buổi chiều, anh ấy đã ăn cơm rồi nhưng đến lúc này vẫn cảm thấy hơi đói bụng nên muốn xuống dưới tầng ăn bữa khuya.
Bởi vì vợ anh ấy còn phải chăm sóc con gái, không muốn đi ra ngoài nên anh ấy đã dẫn con trai đi ăn thịt nướng ở một quán ven đường.
Cố Chi Tang nói: “Bạn thử hồi tưởng lại một chút xem, vào buổi tối hôm đó, trên đường đi về nhà thì có phải đã gặp chuyện gì hay không?”
Người đàn ông nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
Tối hôm qua, sau khi đã trả tiền xong xuôi thì thời gian cũng đã muộn lắm rồi. Anh ấy và con trai đã đi bộ về nhà từ quán thịt nướng kia. Khi đến gần một ngã tư trong khu phố thì anh ấy ngửi thấy có mùi khói nhàn nhạt, dường như có thứ gì đó đang bị đốt cháy.
Sau khi nhìn xung quanh thì anh ấy phát hiện ra trên mặt đất có vẽ vài vòng tròn, bên trong là một đống tro tàn đã bị đốt cháy gần hết, bên trong còn có một vài đốm lửa hơi lóe ra.
Lúc đó, anh ấy cũng không nhận ra được đó là thứ gì, nhưng con trai nhà anh ấy đã được ăn uống no nê nên bắt đầu thừa năng lượng. Cậu bé nhảy nhót trên mấy vòng tròn đó như đang chơi ô ăn quan, còn dẫm lên đống tro tàn trong đó khiến tro đen bay bụi mù.
Lúc bấy giờ, anh ấy mới nhớ ra những vòng tròn kia là gì và lập tức lên tiếng quát lớn, ngăn cản hành vi của con trai nhà mình.
Đây không phải là những vòng tròn mà người ta hay vẽ rồi hóa vàng mã bên trong vào mỗi dịp Thanh Minh hay sao!
Bởi vì hôm nay cũng không phải là ngày Thanh Minh nên anh ấy đã không nhận ra ngay lập tức.
Lúc đó, anh ấy còn đang nghĩ thầm trong lòng rằng, trong thành phố vốn dĩ có quy định cấm đốt lửa nơi công cộng mà nhà nào lại lén lút chạy đến cửa khu dân cư để đốt vàng mã vào giữa đêm như này…
Chẳng lẽ?!
Cố Chi Tang đã khẳng định nghi ngờ trong lòng anh ấy rồi mở miệng giải thích nguyên nhân.
Hóa ra, có một hộ gia đình sống ở trong khu phố này không phải là người địa phương.
Có một tập tục truyền thống ở quê nhà của bọn họ. Hằng năm, vào ngày giỗ của người thân, nếu con cháu không thể đi tảo mộ và làm lễ cúng thì có thể hóa vàng mã ở ven đường, để cho người thân đã mất có thể nhận được hương khói thờ phụng từ con cháu.
Nếu như gặp phải chuyện gì cần tổ tông phù hộ thì cũng có thể chuẩn bị tờ tiền, nén hương và đốt theo phương pháp bên trên.
Hôm qua là ngày giỗ của một người trưởng bối trực hệ trong gia đình này, bọn họ cũng gặp một số vấn đề khó khăn trong chuyện kinh doanh, tình hình không được suôn sẻ lắm. Vì vậy, người trong gia đình này đã lén lút chuẩn bị tờ tiền và hóa vàng mã ở ngã tư đó.
Trong quá trình đốt tờ tiền thì bọn họ đã vẽ thêm một số vòng tròn và gọi tên của các trưởng bối đã mất trong nhà, để cho bọn họ có thể phù hộ người nhà này thuận lợi, bình an, công việc kinh doanh phát triển thịnh vượng.
Và lão quỷ này cũng chính là một trong những thân thích đã mất của gia đình đó.
Chẳng qua, nó không phải là trưởng bối trực hệ mà chỉ là một ông cậu ở nhánh họ hàng.
Khi lão quỷ này còn sống thì nó không có con cái, nhưng đối xử với người đàn ông đang là chủ gia đình kia khá tốt, coi người đó như con trai ruột của mình, cung cấp rất nhiều trợ giúp cho người đó.
Và số lượng tài sản không nhiều lắm của nó cũng đã để lại cho người kia khi nó qua đời.
Lúc ấy, khi nó sắp nhắm mắt xuôi tay thì người cháu trai kia đã ngồi ở đầu giường và liên tục đảm bảo với nó.
Vị cháu trai kia cam đoan rằng luôn coi bản thân như con trai ruột của nó. Về sau, khi đến ngày lễ, ngày tết hoặc là ngày giỗ thì người đó sẽ đốt cho nó nhiều tiền giấy để nó có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái ở dưới lòng đất.
Ai ngờ được rằng, nó vừa chết chưa đủ hai năm thì thằng nhóc khốn kiếp kia đã quên nó hoàn toàn luôn.
Vào ngày lễ, ngày tết, người kia sẽ cần cù chăm chỉ đi viếng mồ mả của cha mẹ ruột nhưng ngày giỗ của nó thì hoàn toàn không hề nhớ gì, hoặc là có nhớ nhưng cũng lười đi cúng viếng.
Lần này là do việc kinh doanh buôn bán của người đó gặp chuyện không may, đã cầu thần bái phật khắp nơi, năn nỉ tổ tiên, bái lạy tổ tông cha mẹ một lượt rồi mới nhớ đến ông cậu xui xẻo là nó.