Từ góc nhìn của Cố Chi Tang, trên khuôn mặt của cậu bé kia đang bị một lớp tro bụi hơi mờ nhạt bao phủ. Chuyện này sẽ không gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự khỏe mạnh của cậu bé. Hai ngọn Hồn Hỏa ở hai đầu vai của cậu bé vẫn bình thường, không hề suy yếu gì.
Nhưng điều ly kỳ ở đây là, có đến hai ngọn đèn hồn trên đỉnh đầu của cậu bé!
Một đèn hồn có ngọn lửa màu đỏ mờ như người bình thường, còn một đèn hồn khác giấu ở bên trong cũng đang được đốt cháy nhưng mà ánh sáng tỏa ra từ đèn hồn đó lại là màu xanh lạnh lẽo và u ám.
Hai ngọn đèn xen lẫn đứng cùng nhau, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ quỷ dị.
Trước tiên chưa nói đến tình trạng này có khác lạ hay không, cho dù chỉ là một người không hiểu gì về huyền học, khi nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng nhất định sẽ hiểu rõ một đạo lý:
“Hai chiếc đèn cùng được đốt cháy thì chắc chắn {dầu thắp} sẽ vơi nhanh hơn!”
“Cuộc Đời Nằm Yên” đã có chút suy sụp tinh thần. Khi cô ấy nghe thấy “Điểm Thọ Đăng” thì đã có trực giác rằng xảy ra chuyện không ổn rồi.
Nhưng khi nhìn về phía đứa con trai có vẻ mặt ngây thơ, không còn kêu gào đói nữa thì cô ấy cũng biết, gặp phải chuyện này không phải là lỗi của cậu bé.
Thông qua màn hình, Cố Chi Tang đã quan sát tướng mạo của cậu bé rồi bắt đầu đẩy quẻ, suy diễn ra thời gian.
“Vào mười tám ngày trước, {Điểm Thọ Đăng} đã bắt đầu xuất hiện trên người của cậu bé rồi.”
Cố Chi Tang ngước mắt lên, nhìn về phía màn hình rồi nói:
“{Điểm Thọ Đăng} là một loại thủ đoạn mượn tuổi thọ. Phương pháp này được thực hiện bằng cách cắm một cây Hồn Tâm vào trong {Thiên Trản} của người kia. Nó sẽ thông qua việc thiêu đốt sinh cơ và hồn lực trong {Thiên Trản} để thu hoạch dương thọ của con trai nhà bạn.”
“Nói theo cách đơn giản hơn thì dương thọ của cậu bé này đang bị người khác trộm đi.”
Mặc dù hai vợ chồng “Cuộc Đời Nằm Yên” đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng vẫn bị đả kích nặng nề, không thể chấp nhận nổi:
“Tại sao lại như vậy?! Ai lại độc ác đến mức ra tay với một đứa trẻ nhỏ như này chứ!”
Cố Chi Tang khẽ gảy đồng tiền trong tay rồi nói:
“Tôi không cảm nhận được hơi thở quá mức âm tà từ trên người con trai nhà bạn. Điều này chứng tỏ ngọn đèn này được “điểm thẳng” qua phương pháp chính thống của địa phủ.”
“Nói dễ hiểu hơn thì là chính con trai nhà bạn đã đồng ý hành vi mượn tuổi thọ của đối phương.”
“Nhưng mà, loại thuật pháp mượn tuổi thọ này rốt cuộc là một thủ đoạn tà ác. Vì vậy khi một người bị cắm “Điểm Thọ Đăng” thì tất nhiên sẽ khiến hơi thở của người đó trở nên lạnh lẽo hơn.”
“Con gái nhà bạn lại rất nhạy cảm đối với mấy thứ này nên cô bé mới bị ảnh hưởng, trở nên suy yếu hơn và dễ dàng bị hoảng sợ.”
Cho nên, thật ra Viện Viện không phải bị quỷ hồn dọa sợ mà là bị kích thích bởi hơi thở âm tà trên người anh trai ruột.
“Bây giờ, chúng ta phải biết được người thắp ngọn đèn này là ai thì mới phá bỏ được thuật pháp này. Trước hết hãy dò hỏi cậu bé xem đã xảy ra chuyện gì vào ngày hôm đó.” Cố Chi Tang nói.
“Cuộc Đời Nằm Yên” lau nước mắt, hỏi đi hỏi lại con trai nhà mình nhiều lần.
Nhưng một đứa trẻ tám tuổi vốn dĩ đang ở độ tuổi mê ăn mê chơi, sợ bị trách mắng. Hơn nữa, vẻ mặt của cha mẹ lại cực kỳ nghiêm túc, khiến cho cậu bé cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ biết bối rối lắc đầu nói bản thân không biết gì cả.
Cố Chi Tang trấn an cảm xúc nóng vội của “Cuộc Đời Nằm Yên” rồi đề nghị cô ấy thử kiểm tra đồ đạc của cậu bé xem có phát hiện ra thứ gì lạ thường hay không.
Vì vậy, hai vợ chồng bắt đầu lục lọi trong phòng của cậu bé nhưng không tìm thấy bất cứ đồ vật gì khác lạ. Tuy nhiên, hai người đã tìm thấy một vài quyển truyện tranh được cất giấu, thêm cả mấy túi đồ ăn vặt và que cay.
“Cuộc Đời Nằm Yên” cảm thấy không đúng lắm.
Cô ấy chưa bao giờ mua mấy thứ thực phẩm không lành mạnh này cho con trai, cũng không mua mấy quyển truyện tranh kia. Vậy con trai nhà cô ấy đã lấy tiền từ đâu ra để mua mấy thứ kia đây?
“Con lấy tiền trong nhà hả?”
Cậu bé đỏ bừng cả mặt, gân cổ hét lên: “Con không có! Đây là tiền riêng của con.”
“Chính con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Ở đầu bên kia màn hình, vẻ mặt của Cố Chi Tang như đã bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện. Cô ngắt lời của “Cuộc Đời Nằm Yên” rồi nói: “Tôi biết chuyện gì đã xảy ra rồi.”
“Quỷ nhỏ, cô hỏi cháu này. Lúc trước có phải cháu đã nhặt được một ít tiền ở ven đường hay không? Mấy đồng tiền đó được gấp thành hình tam giác, còn được buộc bằng một sợi dây màu đỏ. Tóm lại, mấy đồng tiền kia sẽ có hình dạng hao hao như thế.”
Lúc này, biểu cảm của bé trai không còn đúng lý hợp tình như trước nữa, trái lại, cậu bé hơi chột dạ, ấp úng không nói gì.
Nhìn biểu cảm của cậu bé thì mọi người ở đây còn có gì không rõ nữa. “Cuộc Đời Nằm Yên” lạnh lùng nói: “Con còn không chịu nói thật sao?!”
Bé trai òa khóc rồi nức nở thừa nhận.
“Là con nhặt được. Con không lấy tiền của người ta, cũng không lấy tiền trong nhà mình.”