Cố Chi Tang hỏi: “Bây giờ bạn có ở bên cạnh bà cụ không? Thử kết nối video trực tiếp cho tôi nhìn bà ấy một chút.”
“Quán cà phê Miêu Miêu” lập tức gửi bình luận lên: [Được.]
Cô ấy đứng dậy đi vào trong buồng, vừa vào cửa thì đã nhìn thấy một bà cụ gầy gò, nhỏ bé, có làn da khô ráp đang ngồi trên giường, trong tay đang bưng một cái đĩa nhỏ, trên đó có vài miếng bánh ngọt.
Khi nhìn thấy cô ấy bước vào thì bà cụ đã liếc mắt nhìn cô ấy một cái rồi hỏi: “Bé tư có ăn một chút không?”
“Quán cà phê Miêu Miêu” lắc đầu nguầy nguậy, tầm mắt của cô ấy dừng ở trên tay của bà cụ.
Ngón tay gầy gò nhăn nheo kia đang cầm bánh ngọt và tạo dáng ngón tay theo hình hoa lan, khi ăn bánh ngọt thì cổ họng của bà cụ còn phát ra từng tiếng khò khè, thậm chí âm thanh này khiến cho cô ấy cảm thấy… không giống như âm thanh phát ra từ một con người.
Cô gái nhẹ nhàng nuốt nước bọt rồi giả vờ như đang chơi điện thoại di động. Sau đó, cô ấy lén lút mở camera phía sau, sau khi tắt tiếng đi thì giả vờ như vô tình nâng khuỷu tay lên, ngồi xuống đầu giường và hướng ống kính điện thoại về phía đối diện, gần chỗ đặt lò sưởi để quay lén bà cụ.
Nhưng mà cô ấy vừa mới nâng tay lên thì bà cụ đang ăn bánh ngọt lập tức dừng lại mọi động tác.
Tiếp theo, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bà cụ hiện lên biểu cảm như đã phát hiện ra điều gì đó, từ từ quay đầu lại rồi hơi nheo hai mắt.
Biểu cảm trên khuôn mặt của bà cụ lúc này như có điều ám chỉ, nhẹ nhàng hỏi: “Bé tư à, cháu đang quay bà sao?”
“Quán cà phê Miêu Miêu”: “!!!”
Khán giả: “!!!”
[A a a a Thật quá đáng sợ, em gái chạy mau đi!!]
[Cứu… Sao tôi lại cảm nhận được vẻ quyến rũ trên người của một bà cụ hơn bảy mươi tuổi vậy? Chẳng nhẽ đây là một nữ quỷ xinh đẹp sao, hu hu, khi bà ấy nhìn chằm chằm vào màn ảnh thì da dầu của tôi đã tê rần rồi!]
[Mẹ nó, vừa rồi hình như tôi còn thấy con ngươi trong hai mắt của bà cụ này thay đổi đấy!]
[Chắc chắn là bị thứ gì đó bám vào người rồi. Bây giờ đừng quan tâm thứ đó là gì nữa, cô bé đã bị phát hiện rồi thì tốt nhất hãy nhanh chóng chạy trốn đi. Tôi lo rằng cô bé sẽ bị chém quá…]
Nữ sinh đang ngồi trên đầu giường cũng đã lạnh cóng cả tay chân, cô ấy có cảm giác bản thân đang bị một con thú dữ nhìn chằm chằm.
Khi tay chân của cô ấy còn đang run rẩy, chưa kịp nói gì thì bà cụ đã vươn tay cướp đi điện thoại di động.
“Để bà nhìn xem cháu đang làm trò gì nào.”
Ngay sau khi giật lấy di động thì bà cụ đã nhìn thẳng vào màn hình và vừa lúc thấy được khuôn mặt của Cố Chi Tang trên màn ảnh.
Bà ấy híp mắt rồi nở một nụ cười: “Cô bé nhà nào có bộ dạng xinh đẹp như vậy…”
Nhưng ngay lập tức, tròng mắt của bà ấy xoay tròn một vòng và nghĩ đến tin tức lẻ tẻ nghe được từ những bạn bè khác. Sau đó, bà ấy đã nhận ra tình huống này không ổn lắm.
Bà cụ biến đổi sắc mặt và rụt tay lại, ném điện thoại cho nữ sinh rồi dùng đôi mắt âm u nhìn chằm chằm cô ấy vài giây. Khi thấy cô bé đã bị dọa đến mức choáng váng cả người thì bà ấy mới đứng dậy và đi ra cửa.
“Hừ, bà già này đi phơi nắng đây.”
Chỉ là trong động tác rời đi của bà ấy hình như có chút hoảng hốt, giống như đang chạy trốn vậy.
Khi bà ấy đi đường thì bóng lưng nhìn cực kỳ nhẹ nhàng thanh thoát, chân cũng hơi kiễng lên khi di chuyển. Tất cả hành động đó đều được các khán giả trong phòng livestream coi là bằng chứng thực tế cho việc bà ấy không phải là người.
Tất cả đều nói rằng bà cụ chắc chắn bị quỷ hồn nhập xác rồi.
Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình “Quán cà phê Miêu Miêu” thì cô ấy mới mềm nhũn cả hai chân và ngã sụp xuống giường.
Cô ấy cũng không muốn xuất hiện trước ống kính máy quay nên đã vươn tay tắt đi camera, chỉ để lại microphone rồi nói:
“Tang Tang, cô đã thấy rồi chứ? Bộ dạng kia của bà nội tôi tuyệt đối không hề bình thường chút nào!”
Trong giọng nói của cô ấy đã có một chút nức nở: “Có… cách nào để tiễn… để mời vị đang bám trên người bà nội tôi rời đi không?”
Cố Chi Tang trầm ngâm một lúc, vẻ mặt của cô khá đăm chiêu.
Cô không trả lời câu hỏi của “Quán cà phê Miêu Miêu” mà lại lấy thẻ bói ra để tung một quẻ.
Sau khi đẩy quẻ, cô lại liên tưởng đến tướng mạo vừa rồi của bà cụ và chậm rãi lắc đầu:
“Bà nội của bạn đúng là bị bám vào người, tuy nhiên thứ kia không phải là quỷ hồn. Hơn nữa, chuyện bị bám vào người lúc này đối với bà nội của bạn cũng không phải là một chuyện xấu.”
“Quán cà phê Miêu Miêu” khó hiểu: “Vì, vì sao chứ? Nếu không phải quỷ hồn thì đó là thứ gì vậy?”
Trong ánh mắt nghi hoặc của nữ sinh, Cố Chi Tang đã hỏi ngược lại:
“Bạn đã nói rằng sở dĩ bà nội của bạn bị hôn mê là do bị ngã trong vườn rau, đúng không? Nhưng nếu chỉ là như vậy thì sao bà ấy lại bị thứ này bám vào người chứ?”