Lúc này, có một bà cụ hàng xóm nhịn không nổi nữa, cũng lên tiếng:
“Tôi cũng làm chứng. Hai ngày trước, chị ấy đã bị bệnh rồi nhưng tôi không hề thấy hai người đưa chị ấy đến bệnh viện.”
“Chị ấy ở trong phòng liên tục kêu đau bụng, đau họng, âm thanh đã vang đến tận nhà chúng tôi rồi. Tôi nói chứ, mấy người bỏ lại một mình chị ấy ốm đau trong nhà thì đúng là không ra gì cả!”
“Còn không phải sao! Lúc trước tôi đã nhìn thấy hai người này dẫn bác gái đi ra từ nhà của bà cốt Lưu. Khi đó, ánh mắt của bác gái đã thẫn thờ và vô hồn rồi, nhìn rất đáng sợ! Ánh mắt kia giống như mắt gà vậy! Nếu bác ấy chỉ bị ngã thì mấy người chạy đi gặp bà cốt làm gì?”
“…”
Những tiếng nói phê phán liên tiếp vang lên, tất cả đều làm chứng cho hành vi sai trái của gia đình người cậu út.
Hai người kia vẫn còn mở miệng ngắt lời, thậm chí còn nhục mạ bà con hàng xóm đã bịa đặt. Cảnh tượng lập tức trở nên ồn ào, ầm ĩ.
Các khán giả theo dõi livestream đã chứng kiến trò hề này từ đầu đến cuối. Tuy rằng không nhìn thấy hình ảnh trực tiếp nhưng mọi người vẫn ăn dưa rất vui vẻ.
[Nhiều bà con hàng xóm cùng lên án công khai như vậy thì việc đứa con út đối xử không tốt với mẹ mình chắc hẳn là sự thật rồi.]
[Lúc bình thường, người này phải quá đáng đến mức nào thì mới không có bà con hàng xóm nào coi ông ta là một đứa con đủ tư cách như này chứ? Tôi thật sự cảm thấy bà cụ quá đáng thương. Hy vọng chị gái kia có thể làm được điều vừa mới nói, sẽ đón bà nội về chăm sóc. Đừng để cho gia đình kia tiếp tục tra tấn bà cụ nữa!]
Nhìn thấy gia đình người chú này còn muốn làm ầm ĩ thì bà cụ đang bị Hoàng Nương nhập thể đã tối sầm cả mặt: “Cút ngay cho bà!”
Cặp vợ chồng lưu manh kia đã loáng thoáng nhìn thấy hàm răng sắc nhọn của bà ấy nên bị dọa đến mức run rẩy cả người. Không biết vì sao, trong đầu của bọn họ đột nhiên hiện lên cảnh tượng một con gà bị cắn đứt cổ, máu me đầm đìa.
Hai người bọn họ rùng mình một cái sau đó hùng hổ chạy đi.
“Quán cà phê Miêu Miêu” cẩn thận tiễn bà con hàng xóm về, sau khi đóng cửa sân lại thì cô ấy mới đưa tay lên lau mồ hôi trên trán. Trong lòng cô ấy vẫn còn cảm thấy khá sợ hãi.
Cô ấy nắm chặt điện thoại di động, rụt rè nhìn về phía bà cụ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ ở bên cạnh, không biết nên mở miệng như thế nào.
Hoàng Nương liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cũng biết cô ấy muốn nói gì nên đã hừ một tiếng:
“Yên tâm đi, ta không có hứng thú đối với lớp da vừa già vừa xấu, không còn sống được vài năm như này.”
“Sở dĩ ta còn ở trong thân thể bà cụ cũng không phải chỉ vì muốn giày vò gia đình kia, mà là do thân thể của bà nội cô quá yếu. Nếu ta không nhập vào để áp chế {Kê Quỷ} bên trong thì không quá hai ngày, bà ấy sẽ bị thủng ruột mà chết.”
Là một con chồn, bản thân Hoàng Nương và “Kê Quỷ” vốn dĩ là thiên địch của nhau, luôn trong thế đối đầu nhau.
Sau khi nó nhập vào thân thể của bà cụ thì tuy rằng cũng đã kiểm soát được bệnh tình nhưng cũng làm cho “Kê Quỷ” vốn dĩ đã có oán khí lại càng ôm hận trong lòng, không muốn rời đi.
Hoàng Nương bĩu môi, nhìn về phía điện thoại di động trong tay cô ấy.
Lúc này, “Quán cà phê Miêu Miêu” mới ý thức được, đột nhiên nhớ đến mình vẫn còn kết nối với phòng livestream nên vội vàng mở miệng dò hỏi:
“Tang Tang, cô còn ở đó không?!”
Cố Chi Tang: “Tôi ở.”
“Quán cà phê Miêu Miêu”: “Cô có biết làm thế nào để đuổi đi {Kê Quỷ} trong cơ thể của bà nội nhà tôi không?”
Cố Chi Tang nói: “Tuy rằng {Kê Quỷ} cũng chui vào thân thể của con người, dựa vào cắn nuốt máu thịt và sinh cơ để sống, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn là {linh} chứ không phải là cổ trùng. Nếu sử dụng thuật đuổi cổ bình thường thì sẽ không thể đuổi nó đi được.”
“Gia đình bạn đã sống nhiều năm ở Tả Giang, trong thôn cũng có bà cốt thì chắc hẳn bà cốt kia cũng đã có sự hiểu biết nhất định về thứ này.”
“Tôi sẽ viết ra những thứ cần thiết dùng cho việc loại bỏ {Kê Quỷ} và cả phương pháp phá giải nữa. Bạn hãy mang những gì tôi đã viết đi gặp bà cốt ở trong thôn, chắc hẳn bà ấy sẽ hiểu cách làm thôi.”
“Đúng rồi, bạn nhớ phải chuẩn bị cống phẩm hiến tế cho {Kê Quỷ} để hóa giải kiếp nạn. Nếu mấy người không có cách nào hoàn toàn diệt trừ nó thì tốt nhất đừng kết thù, kết oán với nó.”
“Nếu thật sự không còn biện pháp khác thì bạn hãy liên hệ với tổ sản xuất chương trình để tìm tôi. Trong khoảng thời gian đó thì có lẽ vị Hoàng đạo hữu này vẫn sẽ {làm người tốt đến cùng}.”
Hoàng Nương hừ nhẹ một tiếng, vốn dĩ định nói cái thứ đáng ghét như “Kê Quỷ” thì có gì mà phải cúng với bái, nhưng sau khi ngẫm lại thì nó cũng cảm thấy Cố Chi Tang nói đúng.
Bà cốt tầm thường rất khó có cách tiêu diệt được “Kê Quỷ”. Ngộ nhỡ “Quán cà phê Miêu Miêu” bất kính với nó thì sau khi bị đuổi đi, có lẽ “Kê Quỷ” sẽ ôm hận trong lòng, để lại hậu quả xấu.
“Quán cà phê Miêu Miêu” thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi gật đầu nói: “Được.”
Cô ấy cũng hiểu được đạo lý đối nhân xử thế nên đã lập tức bày tỏ mấy ngày nữa cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ cống phẩm cho Hoàng Nương để biểu đạt lòng biết ơn.
Sau đó, hai bên đã ngắt kết nối trực tuyến.