Tuy nhiên, những khán giả này lại không biết rằng, Cố Chi Tang có linh giác và Âm Dương Nhãn mẫn cảm.
Ngay từ khi “Vương Miện Của Gió” bước chân vào căn phòng có không gian rộng rãi này thì cô đã xuyên thấu qua màn hình và thấy được một bóng người mờ ảo đứng ở góc tận cùng bên trong phòng.
Bóng dáng của người này rất mông lung, có một lớp sương mù màu đỏ đen đang cuồn cuộn bao quanh hồn thể.
Đôi mắt màu đỏ tươi hiện lên giữa đám sương mù đó đang mở to và nhìn chằm chằm vào “Vương Miện Của Gió”. Ánh mắt đó tràn đầy oán hận.
Nó có mái tóc dài, khá lộn xộn, trên mặt có một vết sẹo dài, da và thịt như bị ai đó cứa rạch, máu me đầm đìa.
Ở cổ, các khớp trên tay chân, thậm chí ở cả ngực và bụng đều có vết cắt rất rõ ràng. Nếu không phải linh hồn không thể phân tách thì có khi bây giờ nó sẽ ở tình trạng chia năm xẻ bảy rồi.
Hiển nhiên, oán linh này khi còn sống đã bị người khác phân xác.
Hơn nữa, khi tay chân bị chém đứt thì ý thức của nó vẫn còn tỉnh táo.
Hay nói cách khác, lúc đó, nó vẫn còn sống.
Mỗi khi bị cưa chặt đứt một bộ phận trên cơ thể thì nó sẽ phải chịu đựng cơn đau đớn cực kỳ thống khổ và dữ dội.
Quá trình này khiến cho nó bị mất máu quá nhiều và ý thức dần dần rơi vào trạng thái hôn mê. Nhưng sự đau đớn tột cùng đã khiến nó tỉnh táo một lần, rồi lại một lần nữa.
Nó hoàn toàn không có cách nào phản kháng được, chỉ có thể chết đi trong sự tuyệt vọng và oán hận.
Cố Chi Tang suy đoán rằng người đã giết hại và phân xác nó chắc hẳn là người mà oán linh này quen biết khi còn sống. Thậm chí, rất có thể còn là người cực kỳ thân thiết mà nó vô cùng tin tưởng.
Chính bởi vì nguyên nhân như vậy nên oán khí của nó mới đạt đến đỉnh điểm.
Và thời gian nó hình thành cũng ở khoảng ba tháng trước.
Trường y khoa bỏ hoang này là hiện trường đầu tiên của vụ án.
Bởi vì khi oán linh này được sinh ra, trên không trung ở ngôi trường này đã lưu lại rất nhiều tàn niệm của các âm hồn khác nên từ trường ở đây cũng bị ảnh hưởng.
Do đó, nó không thể đi ra khỏi nơi bản thân bị sát hại, vẫn luôn quanh quẩn ở bên cạnh bể chứa xác kia.
Sự oán hận khi không thể chuyển thế đầu thai, cũng không thể báo thù rửa hận đã bóp méo thần trí của nó trong ba tháng dài đằng đẵng bị giam cầm ở nơi này.
Nó tràn ngập oán hận đối với tất cả mọi người và toàn bộ thế giới này. Nó muốn hủy diệt tất cả, hoàn toàn không có suy nghĩ “oan có đầu, nợ có chủ” gì hết.
Cho nên, vào lần đầu tiên “Vương Miện Của Gió” bước vào ngôi trường y khoa bỏ hoang này thì đã bị nó theo dõi rồi.
Nhưng vào thời điểm đó, “Vương Miện Của Gió” vẫn là một người kiên định tin theo thuyết Vô Thần.
Anh ấy không tin trên thế giới này có quỷ hồn, cũng không hề sợ hãi, chính khí và dương khí trên cơ thể của anh ấy cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy rằng oán linh có thể sử dụng âm khí để ăn mòn dần dần cơ thể của anh ấy nhưng cũng không thể tạo ra được ảnh hưởng có tính thực chất đến “Vương Miện Của Gió”.
Mãi đến khi rời khỏi ngôi trường này về nhà, “Vương Miện Của Gió” mới bị bệnh nặng một trận. Tuy nhiên, anh ấy vẫn chỉ cảm thấy bản thân bị cảm lạnh mà thôi.
Nếu không phải anh ấy trùng hợp muốn tham gia chương trình để lôi kéo tương tác và bị Cố Chi Tang phát hiện ra manh mối thì sau khoảng hai đến ba tháng nữa, cứ ở trong tình trạng âm khí quấn thân không dứt như này, sức khỏe của anh ấy sẽ càng ngày càng suy yếu hơn.
Đến lúc đó, cho dù chính khí của anh ấy có chống đỡ được thêm một thời gian thì cuối cùng cũng sẽ gặp xui xẻo và bị đột tử.
Hôm nay, khi đến trường y khoa bỏ hoang này một lần nữa thì “Vương Miện Của Gió” đã không còn niềm tin kiên định không có quỷ thần như trước nữa.
Trong lòng của anh ấy bắt đầu tin tưởng sự tồn tại của quỷ hồn, hơn nữa cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Do đó, dương khí trên cơ thể của anh ấy tất nhiên cũng sẽ suy yếu hơn.
Sau khi Cố Chi Tang nhìn thấy oán linh trong bể ngâm xác thì cô vốn dĩ định để cho anh ấy giả bộ như không có chuyện gì và nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên “Vương Miện Của Gió” đã quá mức căng thẳng nên vẫn bị oán linh kia phát hiện.
Oán linh này vốn dĩ đã có ý định hại người, lúc này lại ý thức được người đàn ông này đã biết về sự tồn tại của bản thân nên càng thêm hung ác hơn, muốn giữ người này ở lại đây vĩnh viễn.
Cố Chi Tang nhìn về phía màn hình, “Vương Miện Của Gió” ở đầu bên kia đang dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, sắc mặt tái nhợt, còn chưa kịp bình tĩnh lại sau cuộc chạy trốn kinh hoàng vừa rồi.
Anh ấy đã bị hoảng sợ tột độ, đến tận bây giờ, phần đùi và hai bàn tay của anh ấy vẫn còn đang phát run.
Cứ tưởng tượng đến đôi mắt màu đỏ tươi mà lúc nãy anh ấy đã nhìn thấy khi quay đầu lại thì sống lưng của anh ấy lại lạnh toát.