Hồn phách của oán linh vẫn còn duy trì được dáng vẻ trước khi chết.
Vết sẹo trên mặt và những vết cắt rõ ràng ở tay chân tuy rằng có thể gây tổn hại đến tướng mạo, có ảnh hưởng nhất định đến việc xem tướng nhưng cũng không thể cản trở được Cố Chi Tang tính ra được Mệnh Cách của nó khi còn sống.
Sau khi đẩy quẻ, xem xét kết hợp với tướng mạo tràn đầy oán hận của oán linh kia thì cô mới chậm rãi nói:
“Địa điểm mà con quỷ này gặp nạn là ở trường y khoa bỏ hoang này. Thời gian tử vong vào 87 ngày trước. Nó là một cô gái, đường số mệnh dừng lại ở hình ảnh tuổi 25. Hay nói cách khác, nó sinh ra vào năm 97, trong số mệnh đã ấn định sẽ có kiếp nạn này.”
Chỉ tiếc rằng, nó đã không thể vượt qua được.
“Từ tướng mạo của nó thì người này có lông mày vểnh lên, đường nét trên khuôn mặt mỏng và gầy, chứng tỏ nó có tính cách tương đối kiên cường, hiếu thắng, thích nổi bật trong mọi chuyện và không chấp nhận chịu thiệt thòi.”
“Loại tính cách này dẫn đến việc các mối quan hệ và nhân duyên trong cuộc sống của nó không được tốt cho lắm, thường xuyên bị người khác bài xích hoặc cô lập.”
“Từ tướng mạo của người này thì nó gần như không có mối quan hệ bạn bè hay người thân gần gũi nào, không có ai để thổ lộ tình cảm. Nó luôn sống lẻ loi một mình nên trong nội tâm cực kỳ thiếu cảm giác an toàn.”
“Trên trán của nó, từ {Thiên Trung} đến {Ti Không} đều trống trơn, điều này chứng tỏ nó không có duyên phận với cha mẹ ruột. Chắc hẳn cha mẹ của nó đều đã qua đời từ khi nó còn rất nhỏ, đã lớn lên với sự trợ giúp từ trại trẻ mồ côi hoặc là người thân khác trong nhà.”
“Và hoàn cảnh gia đình như vậy cũng là nguyên nhân cốt lõi tạo thành tính cách cực đoan của nó khi trưởng thành.”
Trịnh Như Ngọc hơi đăm chiêu: “Chuyện này cũng khó trách. Nếu nó là một đứa trẻ mồ côi, còn không có bạn bè gì thì có thể hiểu được chuyện không có ai báo cảnh sát khi nó bị mất tích lâu như vậy.”
Cố Chi Tang đẩy thêm một quẻ rồi nói:
“Bởi vì tôi không có bát tự lúc còn sống của nó nên không thể diễn giải theo Thập Thần được.”
“Nhưng xem từ tướng mạo thì nó là một trường hợp tiêu chuẩn trong {Tương Thuật}: Xương cốt dốc đứng, khí phách uy nghiêm, trang nghiêm mà không kiều diễm, Ngũ Nhạc rộng mở, hành động nhanh nhẹn như nước chảy, âm thanh như ngọc thạch, dung mạo như {thiếp thất}.”
“Nói theo cách đơn giản hơn thì oán linh này có gò má cao gầy, khuôn mặt phù dung.”
Nhìn từ tướng mạo thì khi còn sống, oán linh này có vùng cằm nhẵn mịn, ít thịt, hai xương gò má hơi nhô lên, khuôn mặt nhọn, có ngoại hình cực kỳ xinh đẹp và cũng có tính công kích.
Ở thời cổ đại, tướng mặt như này được gọi là “Tướng Hậu Phi”.
Trước kia, những người có tướng mạo tương tự như oán linh kia sẽ rất thích hợp tiến cung, có thể trở thành sủng phi.
Nhưng ở xã hội hiện đại thì tướng mạo như này sẽ có cuộc sống không được tốt lắm.
Những người này thường sẽ có Quan Sát hỗn độn, tình cảm không thuận, nhân duyên bất chính hoặc là đường số mệnh nhiều chông gai, dễ dàng phiêu bạt khắp nơi.
Một khi không thể giữ vững tâm tính thì bọn họ sẽ chủ động hoặc là bị động trở thành người thứ ba trong cuộc hôn nhân của người khác.
Và Cố Chi Tang cũng nhìn thấy tuyến nhân duyên của oán linh kia có một đống nợ tình rối tinh rối bù.
Cô nói: “Người phụ nữ này khi còn sống là người thứ ba trong một mối quan hệ, người yêu của nó không phải là chính duyên mà là một người đã có gia đình.”
“Nhưng theo cung Nam Nữ của nó thì lúc ban đầu, nó coi đối phương như lương duyên của mình. Hay nói cách khác, vào thời điểm bắt đầu yêu đương hẹn hò, nó không hề biết việc đối phương đã có gia đình.”
“Nó đã bị lừa làm người thứ ba.”
Trịnh Như Ngọc im lặng một lát rồi nói: “Vậy thì cái chết của nó…”
Giọng nói của Cố Chi Tang lạnh lùng hẳn: “Đúng vậy, hung thủ sát hại nó chính là người mà nó cho rằng là lương duyên của mình.”
Trịnh Như Ngọc: “!!”
Cô ấy cắn răng nói: “Cặn bã!”
Cố Chi Tang lại nói: “Nhưng mà, một khoảng thời gian trước khi nó bị sát hại thì tôi thấy đường nhân duyên trong cung Nam Nữ của nó hơi bị lệch khỏi quỹ đạo. Điều này chứng tỏ vào lúc đó, nó đã biết đối phương có gia đình và cũng biết được bản thân trở thành người thứ ba.”
“Tôi đoán rằng, rất có thể vì nguyên nhân này mà hai bên đã xảy ra tranh chấp, sau đó đối phương đã nảy sinh ý định giết người và phân xác.”
Trịnh Như Ngọc gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, vậy thông tin về thân phận của nạn nhân thì đại sư Cố có thể nhìn ra được không?”
Cố Chi Tang nói: “Có thể tính được thông tin đại khái.”
“Căn cứ vào tướng mạo của nó thì khi còn sống thì tôi có thể nhìn ra được ngũ hành của nó vượng Thủy, thiếu Kim Hỏa. Điều này chứng tỏ nó được sinh ra ở một nơi có nhiều sông suối, mưa nhiều.”
“Nó đã trải qua một lần di cư từ Nam xuống Bắc mới đến thành phố E. Căn cứ vị trí địa lý để suy đoán thì chắc hẳn nó được sinh ra khu vực dân cư ven sông ở tỉnh thành lân cận thành phố E.”
Nghe thấy Cố Chi Tang đã xác định được tỉnh thành thì Trịnh Như Ngọc đã vội vàng lấy điện thoại di động ra rồi mở ra bản đồ khu vực lân cận lên.
“Nếu là vùng ven sông thì… là thành phố H!”