Nhận thấy tầm mắt của Đại Lưu, cô Liễu vội vàng xua tay, giọng điệu kiên định phủ nhận:
“Tôi không nuôi mấy thứ tà linh gì đó, chưa từng nuôi bao giờ.”
Cho dù cô ấy không thừa nhận nhưng Hòa Mị Đồ cũng không cho rằng cảm ứng năng lượng của anh ấy xảy ra vấn đề gì. Anh ấy vẫn kiên trì cho rằng cô ấy có liên quan đến hơi thở âm tà kia.
Đợi đến khi Hòa Mị Đồ rời khỏi thì Đại Lưu lại hỏi thêm cô Liễu một lần nữa. Lần này, dường như cô ấy đã nghĩ đến điều gì đó, im lặng một lúc rồi mới cười khổ nói:
“Nói như thế nào bây giờ nhỉ. Hai vị đại sư đầu tiên đều nói tôi đụng phải quỷ. Điểm này thì tôi cũng tự nhận thấy được và đây cũng là nguyên nhân tôi muốn đến chương trình này.”
“Nhưng mà, quỷ hồn kia… cũng không phải là do tôi nuôi. Tôi cũng không biết người kia lại luôn ở bên cạnh mình lâu như vậy, đã kéo dài từ bốn đến năm năm rồi.”
Đại Lưu: “Nói cách khác là bạn cũng biết về sự tồn tại của nó, thậm chí còn biết nó là ai, biết cả lý do nó quấn lấy bạn sao?”
Cô Liễu cười khổ một tiếng, không hề phủ nhận.
“Đúng vậy, vị đại sư vừa rồi đã nói đúng một số điểm, người kia quả thật là {bạn cũ} của tôi từ năm đến sáu năm trước.”
[Vậy thì đây là một người quen cũ đã quấn lấy cô ấy à. Nhưng nghe giọng điệu của cô ấy thì hình như cũng không sợ hãi quỷ hồn này lắm. Chắc hẳn có câu chuyện gì đó trong quá khứ rồi.]
Hai vị thí sinh lần lượt xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi, cũng không có ai tìm thấy được manh mối gì có ích nên khán giả theo dõi livestream đã có chút nôn nóng.
Lúc này, Đại Lưu lên tiếng: “Vị thí sinh tiếp theo là đại sư của Nhất Nguyên Quan, thí sinh số 1 – Tuân Dĩ Khuynh. Không biết đại sư Tuân có thể mang đến cho chúng ta điểm đột phá mới hay không đây?”
Tuân Dĩ Khuynh vẫn xuất hiện với bộ đạo bào màu xám khá khiêm tốn. Khi ông ta vừa nhìn thấy cô Liễu thì ngay lập tức cau chặt mày.
Ông ta gỡ bội kiếm bên hông xuống, đồng thời lấy ra mấy lá bùa vàng từ trong túi của mình.
Đại Lưu thấy vậy thì lập tức nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy, đại sư Tuân?”
“Bên cạnh vị này đang có một âm hồn đi theo, đang đứng ở ngay bên cạnh cô ấy.”
Đại Lưu mở lớn hai mắt: “Bây giờ sao?! Ngay tại chỗ này à?”
“Đúng vậy.”
Tuân Dĩ Khuynh nói: “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Nó không phải là một quỷ hồn cực kỳ mạnh mẽ mà trái lại, nó còn yếu hơn quỷ hồn bình thường khá nhiều.”
Trong đôi mắt đã mở ra linh giác của ông ta, quỷ hồn kia không phải là oán quỷ, cũng không phải là Lệ Quỷ, nhưng trên người nó có một sự cố chấp vương vấn khó hiểu.
Trải qua nhiều năm bị bào mòn trên trần gian, cùng với bị ảnh hưởng bởi dương khí của người sống, ánh sáng mặt trời, v.v… khiến cho nó trở nên cực kỳ yếu ớt, chỉ còn lại một bóng dáng gần như trong suốt.
Nó đã không còn sức mạnh để biểu đạt suy nghĩ của mình nữa, chỉ có thể dựa vào sự cố chấp mãnh liệt kia để đi theo bên cạnh cô Liễu.
Vì vậy, cũng khó trách lúc nãy, khi Bạch Từ vừa nhìn thấy nó thì đã nói luôn bản thân anh ấy không làm gì được.
Tuy rằng anh ấy là một Tiên động vật có thể nhìn thấy quỷ hồn, nhưng cũng phải có sự trao đổi thì mới tìm hiểu được thông tin hữu ích. Quỷ hồn này đã gần như trong suốt đến mức sắp tiêu tan rồi thì còn nói gì đến chuyện giao tiếp nữa.
Theo lý thuyết, những quỷ hồn như nó khi còn sống sẽ không có cảm xúc tiêu cực quá mãnh liệt, cũng chưa từng chịu đựng sự nhục nhã gì.
Cho dù nó có sự vương vấn và lưu luyến với cõi Dương thì bình thường, sau khi chết, nó cũng sẽ không thể chống đỡ được sự triệu hồi của trời đất, hồn thể sẽ được dẫn về địa phủ, không nên ở lại trên trần gian như thế này.
Đây cũng là lần đầu tiên Tuân Dĩ Khuynh gặp phải tình trạng đặc biệt như con quỷ hồn trước mắt này.
Tính công kích của nó gần như không có, tính uy hiếp rất yếu ớt, cũng chưa bao giờ tổn thương người sống mà nó đang đi theo.
Ông ta hơi đăm chiêu một lúc rồi nói: “Có vẻ như quỷ hồn này rất hiếm khi đến quá gần bạn nữ này. Bởi vì sức sống trên người cô Liễu vẫn còn rất khỏe mạnh. Nhưng mà, nó vẫn luôn đi theo bên cạnh cô, đã kéo dài đến mấy năm rồi.”
“Trong khoảng thời gian dài như vậy mà nó vẫn không bị tiêu tan… Hả? Trên người của quỷ hồn này lực Công Đức sao? Khó trách, tôi đang nghĩ vì sao nó có thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời. Nếu có Công Đức bảo vệ thì dễ hiểu thôi.”
Khi nhìn thấy có một luồng ánh sáng màu vàng nhạt, hơi mờ ảo quấn quanh hồn thể của quỷ hồn đi theo bên cạnh cô Liễu thì Tuân Dĩ Khuynh đã hơi hạ kiếm xuống.
Ông ta lạnh lùng hỏi: “Quỷ hồn kia, sao ngươi không đi đầu thai mà lại quấn quýt lấy người sống trên trần gian như này?”
Lúc này, cô Liễu mới ngơ ngác phản ứng lại, cô ấy đã hiểu được đoạn nói chuyện vừa rồi giữa Tuân Dĩ Khuynh và Đại Lưu.
Cô ấy mở to hai mắt, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên rồi đột nhiên quay đầu lại… nhìn về phía bên cạnh mình.