Cuối cùng, Tuân Dĩ Khuynh bày tỏ rằng hồn phách của Tiểu Tương đã quá suy yếu rồi. Thật ra, tại thời điểm này, anh ấy có thể ở lại bên cạnh cô ấy phần nhiều là bởi vì sự cố chấp vương vấn sâu đậm nên tất nhiên sẽ không chủ động rời đi.
Tuy nhiên, nếu anh ấy không rời đi thì cuộc sống tương lai của cô Liễu chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Cá nhân ông ta vẫn đề nghị rằng nên cố gắng tìm cách tiễn anh ấy đi. Nếu không thể tiễn đi được thì bởi vì sức khỏe của cô ấy, tốt nhất vẫn nên sử dụng một số biện pháp cứng rắn hơn.
Mãi đến tận lúc thí sinh Daisy xuất hiện thì trong phòng livestream vẫn còn đang thổn thức không ngừng vì câu chuyện này.
Daisy tóc vàng, môi đỏ mọng, đang mặc một chiếc váy nhung màu đỏ rượu. Lúc cô ấy vừa bước vào trường quay thì đã cảm nhận được tâm trạng nặng nề của cô Liễu.
Cô ấy liếc mắt nhìn cô Liễu hai lần rồi cười tủm tỉm bắt tay với Đại Lưu.
“Bạn cũ, đã lâu lắm rồi không gặp.”
Nói xong, cô ấy đã đến gần cô Liễu rồi nói: “Cô gái phương Đông xinh đẹp đang u sầu này nhất định là người đến xin giúp đỡ hôm này rồi, đúng không? Bạn yêu dấu, bạn có phiền nếu tôi muốn nắm tay của bạn không?”
Cô Liễu hơi lắc đầu.
Đúng khoảnh khắc nắm tay của cô ấy thì Daisy đã nhân tiện nói:
“Lòng bàn tay của bạn thật lạnh lẽo. Cho dù tôi chưa cố gắng cảm nhận năng lượng trên người bạn thì tôi cũng có thể biết được bây giờ bạn đang cực kỳ đau buồn, đang tự trách bản thân.”
“Biểu cảm và cơ thể của bạn đều {kể ra} rằng bạn đang vô cùng đau khổ, đây là vì sao vậy? Rõ ràng bạn là một cô gái tốt như vậy mà.”
“Tôi thấy xung quanh bạn có một số {linh} màu trắng. Chúng là một số động vật nhỏ đáng yêu như chó hoặc mèo, chúng rất thích gần gũi với bạn.”
Daisy nói với giọng khẳng định:
“Tôi đoán rằng bạn chắc hẳn tham gia vào ngành hoặc công việc có liên quan đến động vật như bác sĩ thú y. Bạn đã cứu sống rất nhiều vật nuôi, động vật lang thang, cũng đã tiễn đưa rất nhiều sinh mệnh nhỏ bé về cõi vĩnh hằng.”
“Bởi vì tâm địa của bạn rất lương thiện nên những linh hồn của các động vật nhỏ mới thích gần gũi với bạn. Do đó, bạn thân mến à, bạn không cần nghi ngờ bản thân là một cô gái xấu xa đâu. Tại sao bạn lại nghĩ như vậy chứ?”
“Bạn có đồng ý để cho tôi xem xét một chút quá khứ của bạn không?”
Cô Liễu có thể cảm nhận được sự ấm áp từ đôi mắt và lòng bàn tay của vị phủ thủy lai xinh đẹp này. Tâm trạng của cô ấy cũng đã bình tĩnh hơn, khẽ gật đầu rồi nói:
“Có thể.”
Khi nhận được sự đồng ý từ cô ấy thì Daisy đã nói: “Chờ tôi một chút, để tôi mời một người bạn cũ của mình xuất hiện.”
Tiếp theo, cô ấy đã tốn một ít thời gian để thực hiện nghi thức gì đó. Đợi đến khi cô ấy càng ngày càng nắm chặt bàn tay của cô Liễu thì đôi mắt đang nhắm của cô ấy cũng nhíu chặt lại hơn.
“Có hơi thở của âm linh trên người của bạn, không quá nồng đậm, nhưng lại có hơi kỳ lạ.”
Daisy chà xát hai lòng bàn tay của mình nhưng một lúc lâu sau vẫn không thể cảm nhận được điều gì khác. Cô ấy hơi lắc đầu: “Tôi phải bỏ cuộc thôi, hoặc là tôi sẽ thử hồi tưởng lại một số thứ khác vậy.”
Daisy: “Tôi cảm giác được sự tan nát cõi lòng, có một thứ gì đó rất tuyệt vời, rất quan trọng với bạn đột nhiên biến mất. Đó là một chàng trai phương Đông rất tuấn tú, anh ấy đã chết. Bạn cho rằng tất cả đều là trách nhiệm của mình.”
“Trong lòng của bạn trống rỗng, bạn rất nhớ người kia, là một cảm giác cực kỳ mãnh liệt… Khát vọng muốn người kia trở về của bạn vô cùng mạnh mẽ. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được một lực lượng rõ ràng như vậy.”
“Trạng thái này của bạn đã kéo dài trong một khoảng thời gian khá lâu. Mãi đến khi… ôi chúa ơi, bạn đã gặp được một chàng trai mới.”
Cảm nhận được thân thể của cô Liễu hơi run rẩy thì Daisy đã mở mắt ra và bình tĩnh nhìn về phía cô ấy:
“Người kia đã làm ấm áp trái tim bạn, đúng không? Sau khi bạn gặp được người kia thì trái tim khô kiệt đã một lần nữa sống lại, bạn đang dần dần bước ra khỏi vết thương trong lòng mình.”
“Nhưng mà, chàng trai này có ngoại hình rất giống bạn trai cũ của bạn, đúng không?”
Cô Liễu im lặng gật đầu, không hề phủ nhận.
Daisy tiếp tục hỏi: “Về chàng trai này thì khi hồi tưởng lại quá khứ của bạn, tôi đã nhìn thấy sự xuất hiện của người đó từ rất sớm trong ký ức của bạn. Nói chính xác hơn thì tôi đã nhìn thấy cả hai chàng trai đó.”
“Bọn họ đã từng là bạn bè.”
Đại Lưu: “?!!”
Khán giả: “?!!”
[?? Hả? Tôi đã nghe thấy diễn biến cua gấp gì vậy? Bạn trai đã chết và bạn trai hiện tại là bạn bè, hơn nữa ngoại hình của bạn trai mới còn rất giống người cũ sao?!]
[Trời ạ, đây là phiên bản đời thật của tiểu thuyết thế thân sao!]
[Câu chuyện của mấy người đến xin giúp đỡ lúc nào cũng phấn khích và máu chó hơn suy nghĩ của tôi rất nhiều. Nhưng tôi thích xem!]
[Cho nên, rốt cuộc cô ấy tình cờ gặp được hay là cố ý yêu người như vậy. Người bạn trai bây giờ của cô ấy có biết chuyện này không? Nếu không biết gì cả thì không phải quá thảm rồi sao…]