Cố Chi Tang nhìn thoáng qua cái trán của cô Nhâm rồi nói:
“Nhưng mà, bộ phận mà bạn đã chỉnh sửa chỉ là phần {xương phụ} và hai bên {Nhật Giác}, {Nguyệt Giác}* mà thôi. Đây là bộ phận ít gây ảnh hưởng đến tướng mạo của con người nhất cho nên có thay đổi một chút cũng không có gì khác biệt lắm.”
(*Nhật Giác, Nguyệt Giác là phần giữa trán có hai xương u nổi lên tính từ con mắt trái kéo thẳng sang mắt phải, trái là Nhật Giác, phải là Nguyệt Giác.)
“Bởi vì nơi này là Cung Phụ Mẫu, là nơi thể hiện mối quan hệ giữa bạn và cha mẹ ruột, cũng sẽ biểu đạt sự nông, sâu của mối quan hệ thân thiết giữa người thân trong nhà. Nơi này sẽ không bởi vì bạn sửa chữa ngoại hình mà thay đổi duyên phận con cái – cha mẹ của bạn.”
Cố Chi Tang dừng lại một lát rồi nói:
“Nhưng mà, tôi nghĩ rằng bản thân bạn cũng không để ý đến điều này. Quan niệm của bạn về sự kết nối với gia đình cực kỳ kém cỏi, hoặc có thể nói rằng bạn rất hận bọn họ, chán ghét gia đình này. Vì vậy, cung Phụ Mẫu của bạn mới hẹp như vậy.”
Khi cô nói đến đây thì vẻ mặt của cô Nhâm đã trở nên tối sầm. Cô ấy lạnh lùng nói:
“Nếu không phải cần xem tướng thì tôi không muốn nghe bất cứ điều gì có liên quan đến bọn họ.”
Cố Chi Tang nói: “Từ cung Phụ Mẫu của bạn có thể nhìn ra được quan hệ giữa cha mẹ bạn cũng không tốt lắm. Dường như vào lúc ban đầu, bọn họ đã kết hôn là bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
“Bọn họ chỉ tính chơi bời để chặt đứt một đoạn tình cảm trước đó nhưng kết quả thì mẹ của bạn đã mang thai ngoài ý muốn, bạn đã xuất hiện.”
Vì một số lý do nên vào thời điểm đó, mẹ Nhâm không thể phá thai được.
Vốn dĩ cha Nhâm cũng không tính phụ trách nhưng khi đi kiểm tra ở bệnh viện thì bác sĩ đã nói rằng thai nhi có khả năng lớn là một bé trai. Lúc này, cả hai gia đình mới đồng thuận ý kiến và kết hôn theo cách không tình nguyện lắm.
Tuy nhiên, sau khi mẹ Nhâm sinh sản thì đứa trẻ lại là một bé gái.
Từ lúc mới sinh ra, cô Nhâm đã chịu đựng sự ghét bỏ từ hai bên gia đình, luôn bị nhục mạ và đánh mắng vì những việc nhỏ nhặt, còn bị cha mẹ ruột khinh bỉ và lạnh nhạt.
Bọn họ cảm thấy cuộc hôn nhân bất hạnh này đều là do sự xuất hiện của cô Nhâm.
Giọng nói của Cố Chi Tang vẫn còn tiếp tục vang lên, cô nói ra hết những gì bản thân đã tính ra được:
“Đại khái vào khoảng lúc bạn năm tuổi thì em trai của bạn đã được sinh ra. Thời điểm cậu bé này chào đời cũng vừa đúng lúc cha mẹ của bạn kiếm được một khoản tiền lớn từ một công trình.”
“Cho nên, cha mẹ của bạn cảm thấy đứa em trai mới sinh này là một điềm lành. Bọn họ cưng nựng cậu bé như châu như bảo nhưng thái độ với bạn thì càng ngày càng quá đáng hơn.”
Cô Nhâm cười khẩy một tiếng: “Cô nói đúng đấy. Trong mắt của bọn họ thì tôi chỉ là một ngôi sao chổi, một đứa bị bệnh tâm thần, luôn nghĩ cách muốn làm hại đứa con trai cưng của bọn họ. Nhưng bọn họ lại không ngờ được rằng, chính đứa con kia mới là một tên thối nát.”
Khi cô Nhâm khoảng sáu, bảy tuổi, thằng bé còn chưa thể nói chuyện rõ ràng kia đã trèo lên ghế đẩu, hất chiếc bình hoa trên bàn xuống đất vỡ tan rồi khóc lóc nói với cha mẹ rằng “chị gái làm vỡ”.
Hai con người mắt mù tâm trật kia đã không hỏi thêm một câu nào và lập tức đánh mắng cô ấy.
Bọn họ còn nói mấy câu như “em trai còn nhỏ như vậy thì làm sao biết nói dối”.
Về sau, những chuyện như vậy càng ngày càng nhiều hơn. Đứa trẻ được nuông chiều đến hư hỏng kia đã biết rõ ràng địa vị trong gia đình của nó và chị gái là hoàn toàn khác nhau.
Vì vậy, đứa trẻ kia càng làm thêm nhiều chuyện dối trá và tồi tệ rồi đổ tội lên đầu chị gái, khiến cô ấy bị phạt, bị mắng.
Khi đó, cô Nhâm còn quá nhỏ, vẫn luôn cảm thấy uất ức và tức giận vì bị oan uổng. Cô ấy không biết làm sao để trút hết sự giận dữ và khổ sở trong lòng nên chỉ có thể dùng những cách thức như la hét, gào thét, khóc lớn để chứng minh sự vô tội của bản thân.
Tuy nhiên, cách làm đó khiến cho cô ấy càng nhận thêm sự đối xử lạnh lùng và thờ ơ của cha mẹ.
Hai người kia luôn dùng ánh mắt như nhìn một thứ rác rưởi, một sản phẩm thất bại để nhìn cô ấy:
“Vì sao mày cứ điên điên khùng khùng như vậy, không có dáng vẻ của một cô gái gì cả.”
Sự áp lực và đau khổ trong gia đình của mình ở một mức độ nào đó đã dẫn đến chứng trầm cảm và tự làm đau bản thân sau này của cô Nhâm. Đó là gốc rễ tạo thành căn bệnh của cô ấy.
Khu vực bình luận đã có không ít khán giả tức giận lên tiếng mắng chửi cha mẹ ruột của cô Nhâm:
[Đôi nam nữ chó má này tự khiến cho cuộc hôn nhân của bọn họ thất bại mà lại đổ hết lên đầu một đứa trẻ vô tội. Quả thật quá ghê tởm!!]
[Mẹ nó, nghe xong mà mồ hôi lạnh đã chảy đầy lưng rồi. Đây là thể loại gia đình gì vậy? Làm cha, làm mẹ mà lại cố ý chèn ép đứa con ruột của mình như thế sao? Đứa trẻ này mà không bị điên thì chính là một kỳ tích rồi đấy.]
[Chị gái Nhâm thật quá đáng thương. Một đứa trẻ mới sáu, bảy tuổi thì làm sao có cách thoát khỏi được hoàn cảnh như vậy chứ.]