Bọn họ cho rằng những người phụ nữ có thể chất như vậy sẽ có thể quản lý được quan hệ trong cung điện, hỗ trợ quân vương kéo dài triều đại.
Tất cả mọi người đã hiểu.
Không phải Trịnh Hiểu Diễm có mệnh “Vượng Phu”, “Vượng Gia” mà là bản thân bọn họ có sức hấp dẫn có thể ảnh hưởng đến mọi người xung quanh, có thể quản lý gia đình và sự nghiệp tốt hơn người bình thường.
Các sĩ quan cảnh sát than thở: “Vậy thì… cũng quá đáng tiếc.”
Nếu không phải cô ấy bị lừa bán thì chỉ dựa vào những miêu tả của Cố Chi Tang, mọi người đều có thể cảm nhận được, cuộc đời của Trịnh Hiểu Diễm nhất định sẽ vô cùng đặc sắc và tràn đầy hạnh phúc.
Cũng bởi vì tính cách cứng cỏi và quật cường như vậy nên trong thâm tâm cô ấy chưa bao giờ từ bỏ chuyện chạy trốn.
Lúc đầu, khi được chuyển đến nhà của Ngô Phong thì ông ta cảm thấy cô ấy có thể “Vượng Phu” nên đối xử với cô ấy “khá tốt”.
Cho dù cô ấy không thể tùy ý đi ra ngoài, cũng không thể đến trường nhưng chưa bao giờ bị cắt xén chi phí ăn mặc. Tuy nhiên, cô ấy cũng không chịu khuất phục, chỉ dựa vào tự học mà đã có thể nhận biết được không ít chữ.
Trong năm năm, cô ấy đã chạy trốn ba lần nhưng đều bị bắt về.
Sau đó, Ngô Phong còn thường xuyên đánh cô ấy, còn cố ý dẫn cô ấy đi chứng kiến tình cảnh của những người phụ nữ bị bắt cóc, bị bán vào những chỗ tối tăm và bẩn thỉu hơn, muốn cô ấy nhìn xem những người kia thảm thương cỡ nào.
Tuy nhiên, tất cả những gì đã được nhìn thấy càng khiến cho Trịnh Hiểu Diễm quyết tâm chạy trốn hơn.
Đến khi Trịnh Hiểu Diễm sinh đứa con thứ hai thì Ngô Phong và tất cả mọi người đều cho rằng cô ấy đã hoàn toàn bỏ cuộc.
Lúc đó, cô ấy lợi dụng biểu hiện giả dối chấp nhận thực tế vì yêu thương con cái sau đó lén lút bỏ trốn với một người phụ nữ khác.
Người chạy trốn cùng cô ấy chính là người phụ nữ gầy gò bị xích trong góc phòng mà bọn họ tìm thấy ở buổi chiều hôm qua.
Chỉ tiếc rằng, hai người bọn họ lại một lần nữa bị bắt về.
Tất cả mọi người trong ngôi làng hoặc là đồng bọn, hoặc là không tham gia nhưng không muốn dính líu đến chuyện này. Cho dù bọn họ thấy được chuyện buôn bán người thì cũng giả vờ như không nhìn thấy, sợ rước họa vào thân.
Lần này, Ngô Phong đã hoàn toàn bị chọc giận.
Ông ta quyết định sẽ không “thương tiếc” Trịnh Hiểu Diễm nữa.
Mấy năm nay, ông ta dựa vào chuyện buôn bán người mà đã kiếm được không ít tiền bạc, có con trai và con gái rồi nên ông ta cũng không cần Trịnh Hiểu Diễm “Vượng Phu” nữa.
Vì vậy, ông ta đã làm cho Trịnh Hiểu Diễm phát điên.
Kết cục của người phụ nữ trốn chạy cùng Trịnh Hiểu Diễm cũng không tốt hơn gì. Nếu không phải lúc bị bắt về thì bọn chúng phát hiện ra cô ấy đang mang thai thì chỉ sợ cô ấy sẽ còn thảm hơn Trịnh Hiểu Diễm.
Bởi vì trong ký ức của Trịnh Hiểu Diễm có đoạn chạy trốn cùng nhau này nên Cố Chi Tang mới có thể xác định được vị trí chính xác của người phụ nữ kia.
Nhìn đến đây, nhân viên cảnh sát lại đặt câu hỏi:
“Cô Cố, ý của cô là không phải Trịnh Hiểu Diễm tự mình phát điên sao?”
“Đúng vậy, tâm trí của cô ấy rất kiên định. Nếu không thì đã sớm không thể chịu đựng nổi và sụp đổ hơn chục năm trước rồi.”
Ánh mắt của Cố Chi Tang lạnh như băng, tiếp tục nói:
“Tôi đã nói rồi, đằng sau vụ án này có bàn tay của huyền học thúc đẩy. Bệnh điên của Trịnh Hiểu Diễm cũng không phải là một vấn đề tinh thần bình thường mà là cô ấy đã bị người ta hạ {Chú Thế Hồn}.”
“Chú Thế Hồn” là một loại chú thuật giữa các chủ thể có quan hệ khế ước với nhau, rất khó phân biệt đây là loại thuật pháp tốt hay xấu.
Nếu một số người cực kỳ yêu thương lẫn nhau, cả hai bên đều sẵn sàng chia sẻ sức khỏe, tuổi thọ và vận may với người còn lại thì hai người sẽ cùng nhau ký kết chú thuật có tác dụng hai chiều này.
Nhưng thuật pháp “Chú Thế Hồn” trên người của Trịnh Hiểu Diễm lại thuộc về trường hợp sau. Chú thuật này không được ký kết từ hai bên mà chỉ hạ trên người của cô ấy. Như vậy thì cô ấy sẽ trở thành một vật hiến tế.
Số mệnh và sức khỏe của cô ấy càng kém thì đầu bên kia của khế ước sẽ càng thịnh vượng.
Hơn nữa, Mệnh Cách đặc thù của cô ấy cũng tự mang theo một chút vận may nên cô ấy càng trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất cho Ngô Phong.
Ông ta tìm đến mấy vị huyền sư bên trên để nhờ giúp đỡ, dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để bóp nát thần trí của Trịnh Hiểu Diễm, khiến cô ấy trở thành một người si ngốc.
Sau đó, ông ta đã đuổi cô ấy ra khỏi nhà để cô ấy phải chịu đói, chịu khổ, càng ngày càng tiều tụy hơn.
Để đề phòng chuyện không may xảy ra, Ngô Phong còn tiếp tục giam cầm Trịnh Hiểu Diễm ở địa bàn của mình, phải sinh hoạt dưới mí mắt của ông ta.