Dựa Vào Livestream Huyền Học Trở Thành Đỉnh Lưu Ở Địa Phủ (Dịch Full)

Chương 576 - Chương 576: Tuân Dĩ Khuynh Bị Loại (2)

Unknown Chương 576: Tuân Dĩ Khuynh Bị Loại (2)

Tất cả mọi người đều không ngờ được rằng, Tuân Dĩ Khuynh lại chủ động rời khỏi chương trình.

Trong khi một bộ phận cư dân mạng còn đang bàn luận thuyết âm mưu thì bài đăng của bản thân Tuân Dĩ Khuynh cũng đã xuất hiện trên hot search.

Ông ta bất ngờ viết một bài đăng khá dài so với dự kiến của tất cả mọi người.

Đầu tiên, Tuân Dĩ Khuynh xác nhận rằng đúng là bản thân đã chủ động rời khỏi chương trình. Sau đó, ông ta cũng thành khẩn bày tỏ rằng năng lực của mình trong giới huyền học quả thật có rất nhiều thiếu sót, cũng khẳng định lại tài năng của các thí sinh khác.

Cuối cùng, Tuân Dĩ Khuynh đã bày tỏ rằng nếu không phải thật sự không còn cách nào khác thì ông ta chắc chắn sẽ tiếp tục tham gia. Cho dù lúc sau sẽ bị loại thì cũng đỡ tiếc nuối hơn phải rời bỏ giữa đường như này.

Trong câu văn nào ở bài viết của ông ta cũng đều thể hiện sự nuối tiếc của mình.

So sánh với sự kiêu căng, khoe khoang ở thời gian đầu chương trình thì bây giờ, Tuân Dĩ Khuynh chắc chắn đã thay đổi rất nhiều.

Sau khi bài viết này được đăng tải thì những suy đoán và tranh cãi của cư dân mạng mới dần dần lắng xuống.

Rất nhiều người đã để lại tin nhắn tạm biệt ở dưới bài đăng của ông ta, bày tỏ sự tiếc nuối của bọn họ.

Cố Chi Tang đọc xong bài viết này thì đã cảm thấy giọng điệu của Tuân Dĩ Khuynh là lạ, trong từng lời nói dường như đã mơ hồ thể hiện rằng việc rời khỏi giữa chừng như này không phải là ý định của bản thân ông ta.

Bởi vì hơi tò mò nên cô đã gọi điện cho Ngật Liêu Thiền.

Sau khi nghe điện thoại thì Ngật Liêu Thiền ở đầu dây bên kia đã nói:

“Tang Tang à, cô cũng cảm nhận được à? Tôi nghe được thông tin từ một số con đường rằng, sở dĩ ông ta phải rời khỏi chương trình là do mấy tên cổ hủ bên Huyền Môn cố tình tạo áp lực cho bên Nhất Nguyên Quan.”

“Ý tứ đại khái của bọn họ là, Tuân Dĩ Khuynh dù gì cũng là một đệ tử thân truyền của Nhất Nguyên Quan, nếu ông ta đấu thua một đám thuật sĩ nước ngoài và mấy huyền sư trong dân gian thì sẽ khiến Huyền Môn mất hết mặt mũi. Cho nên, bọn họ đã ép ông ta rời khỏi chương trình.”

“Sau khi nghe thấy thông tin này thì tôi quả thật sắp cười vỡ bụng rồi. Mấy lão già kia làm vậy thì không phải đang ngầm thừa nhận rằng Tang Tang rất mạnh hay sao? Cũng cảm thấy thế hệ trẻ của Huyền Môn chắc chắn không thể bằng cô à?”

“Đúng rồi, lần trước khi bọn cô ghi hình ở khu vực các tỉnh thành phía Nam kia thì con gái của tộc trưởng nhà họ Hề không phải đã gửi tin nhắn nặc danh cho phía tổng bộ sao? Hình như chuyện này đã bị mấy lão già cổ hủ trong Huyền Môn biết được thì phải.”

“Không biết mấy lão già đó có giận chó đánh mèo cô ấy không nữa? Hôm nay tôi còn nói với mọi người trong nhóm rằng, có khi người phải rời khỏi chương trình vào tuần tới sẽ là cô ấy cũng nên…”

Cố Chi Tang: “…”

Sau khi nghe hết lời của Ngật Liêu Thiền thì Cố Chi Tang cũng không biết phải nói gì.

Dù có thế nào thì cô cũng không thể ngờ được rằng, chỉ mới mấy trăm năm trôi qua mà Huyền Môn bây giờ đã mục nát như thế này.

Quy định không nghiêm ngặt, thường xuyên lạm dụng chức quyền thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả khí khái cơ bản cũng đã mất sạch, chẳng còn gì.

Mấy lão già cổ hủ coi thể diện, địa vị và tôn nghiêm còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình thì đúng là đám tiền bối bọn họ còn không suy nghĩ thấu đáo bằng thế hệ trẻ.

Ngật Liêu Thiền lại nói: “Đúng rồi, cô còn nhớ rõ Diêu Phương chứ? Chính là người phụ nữ trong bốn người tham gia vào chuyện {Hiến Tế Hà Bá} ở hồ Thần Nữ đó. Vụ án liên quan đến cô ta đã được triển khai điều tra lại rồi.”

“Còn những vụ án đằng sau ba người còn lại thì cũng đã được điều tra rõ ràng. Hai người trong số đó bị tình nghi phạm tội mưu sát, một người thì ngoại tình rồi bạo lực lạnh với bạn gái… khiến đối phương nhảy hồ tự sát.”

Những vụ án này đều đã xảy ra vào khoảng ba mươi năm trước.

Thành phố này đến tận bây giờ mới chỉ là một thành phố cấp huyện ở tỉnh Tương, càng đừng nói đến vào khoảng thời gian hai mươi, ba mươi năm trước.

Khi đó, hoàn cảnh xã hội còn đang phức tạp, dòng chảy dân cư cũng biến động không ngừng, không ít người dân bản địa đã phải đi nơi khác kiếm việc làm nên ngay cả khi mất tích vài người thì cũng rất khó điều tra ra manh mối gì.

Ngật Liêu Thiền nói: “Những vụ án quá lâu như vậy mà muốn tìm được chứng cứ và phán định lại tội danh cho bọn họ là một việc làm cực kỳ khó khăn. Tuy nhiên, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”

“Chỉ là đáng tiếc thay cô gái đã không tiếc thân mình cứu giúp Diêu Phương năm đó. Chúng tôi sẽ công bố rõ ràng chân tướng các sự việc liên quan, ít nhất sẽ không để cho anh hùng bị chôn giấu, dũng sĩ không được ai biết đến như vậy.”


Bình Luận (0)
Comment