Thầy pháp vừa chạm đến tay của cậu bé thì đã nói luôn:
“Con trai của hai người đã đụng phải tà ám! Thứ va chạm với cậu bé cực kỳ hung dữ, bây giờ đang chen chúc trong thân thể của cậu bé, còn đẩy một phần hồn phách trong ba hồn bảy vía của cậu bé ra ngoài thân thể. Điều này chứng tỏ nó đang muốn làm điều ác, muốn sát hại tính mạng của cậu bé.”
“Mấy người thử sờ thân thể của cậu bé xem, nóng bỏng đến cỡ nào rồi. Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, tranh thủ lúc hồn phách và thân thể vẫn còn liên hệ. Nếu cứ kéo dài thì hồn phách đã chạy xa sẽ rất khó tìm trở lại đấy.”
“Người thiếu một ít hồn phách thì về sau thân thể sẽ vô duyên vô cớ bị tàn tật hoặc đầu óc sẽ trở nên si ngốc, cũng có thể sẽ phải sống cuộc đời như người thực vật đấy!”
Nghe thấy thầy pháp nói vậy thì hai vợ chồng “Tiếu Khẩu Thường Khai” lập tức hoảng hốt đến mức tay chân luống cuống. Bọn họ liên tục cầu xin thầy pháp hỗ trợ, giúp bọn họ cứu con trai nhà mình.
Thầy pháp nói: “Tôi cũng muốn cứu cháu bé nhưng trước tiên phải đuổi ra được con quỷ đã {va chạm} vào con trai của hai người và đang chen chúc trong cơ thể của cậu bé mới được.”
“Hình thể của nó cực kỳ mơ hồ, không thể nhìn ra được là nam hay nữ lúc còn sống, tôi chỉ có thể cảm giác được sự hung ác của nó thôi… Bé trai này vào mấy ngày gần đây đã từng đi đến nơi nào đáng ngờ, có âm khí nặng hoặc là nơi vừa có người chết hay không?”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” vội vàng kể lại chuyện xảy ra vào tối hôm qua cho thầy pháp nghe:
“Từ khi chúng tôi trở về quê nhà cũng chưa bao giờ đi dâng hương ở đâu, không đi qua khu vực mồ mả. Ngoại trừ căn nhà cũ ở đối diện thì chúng tôi thật sự không biết nơi nào gần nhà còn có thể xảy ra va chạm với tà ma nữa.”
Sau khi nghe xong thì thầy pháp kia cũng có chút đăm chiêu suy nghĩ:
“Chắc hẳn là ông già kia làm trò rồi, bằng không thì con trai nhà mấy người sẽ không năm lần bảy lượt đi đến gian nhà đã chết người kia để ngủ.”
“Vậy đi, trước tiên, tôi sẽ làm pháp sự để ổn định lại phần hồn phách còn lại trong thân thể của cậu bé, không để cho ác quỷ kia tiếp tục đẩy được hồn phách ra ngoài.”
Vừa dứt lời thì thầy pháp đã lấy ra một cái bình nhỏ, dùng cành liễu nhúng vào thứ nước không biết đã trộn những chất gì ở bên trong rồi vẩy lên trên mặt, lên trên người của cậu bé, trong miệng cũng lẩm bẩm gì đó.
Sau khi làm vài lần như vậy thì “Tiếu Khẩu Thường Khai” đã cảm thấy thân thể của con trai nằm trong lòng mình không còn nóng bỏng người như trước nữa.
Khoảng mười phút sau, con trai Tiểu Hạ của cô ấy thậm chí còn tỉnh lại một lần.
Ngay sau khi mở mắt ra, cậu bé đã nước mắt lưng tròng, khàn khàn nói với “Tiếu Khẩu Thường Khai”: “Mẹ ơi, con sợ quá, con luôn gặp ác mộng…”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” nghe thấy con mình nói như vậy thì cũng rớt nước mắt, hỏi cậu bé đã mơ thấy gì nhưng Tiểu Hạ chỉ đứt quãng nói được giấc mơ kia rất kinh khủng.
Cậu bé còn nói rằng vào buổi tối, khi nằm xuống ngủ thì ngực của cậu bé như đang bị một tảng đá đè lên, không thể thở nổi.
Sau đó, cậu bé sẽ nhìn thấy một ông cụ cực kỳ gầy gò, nhìn như bộ xương khô di động vẫy tay với cậu bé, như thể đang bảo cậu bé đi về phía ông ấy.
Thật ra, trong lòng Tiểu Hạ cũng có chút sợ hãi, nhưng lại không thể khống chế được bước chân của mình, từ từ đi về phía ông cụ kia.
Mọi chuyện sau đó thì Tiểu Hạ không còn nhớ gì nữa.
Vừa nghe xong miêu tả của cháu trai thì cha chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai” lập tức trợn tròn mắt: “Chính là lão già họ Vương kia!”
“Lão già súc sinh kia đúng là vô ơn bội nghĩa, vậy mà trước kia cha còn cảm thấy cuộc sống của lão đó quá vất vả, còn chăm sóc ông ta vài lần. Khi nào câu được thêm hai con cá thì cha sẽ chia sẻ cho ông ta để bồi bổ thân thể, còn tặng ông ta một đài radio tuy cũ nhưng vẫn còn nghe tốt.”
“Đúng rồi, không phải trước kia nhà mình đã từng có một thời gian sửa chữa lại hay sao. Cha thấy nhà mình còn có vài miếng gạch ngói và xi măng thừa, lại nhìn thấy mái nhà đã hỏng hóc và nứt thành khe, thường xuyên bị dột của nhà ông ta nên đã bảo thợ xây dựng dùng số vật liệu còn sót lại để sửa lại mái nhà cho ông ta…”
Cha chồng cô ấy càng kể lại thì càng cảm thấy tức giận, đến mức lồng ngực phập phồng mạnh mẽ.
Thầy pháp ở bên cạnh nghe vậy cũng thở dài nói:
“Anh trai già à, anh cũng đừng tức giận làm gì. Trên đời này có rất nhiều người không biết cảm ơn đâu. Anh tiếp tế cho người ta thì có khi người đó còn tưởng rằng anh đang bố thí và nhục nhã người ta đấy.”
“Hơn nữa, anh với lão đó sinh ra cùng một năm, lại là người ở cùng một thôn. Bây giờ, anh có tiền, có con cháu hiếu kính, còn lão đó lại lẻ loi hiu quạnh một mình. Thời gian lâu rồi thì chẳng lẽ trong lòng lão ấy sẽ không nảy sinh hâm mộ và ghen tỵ sao?”
Lời của thầy pháp cũng chính là suy nghĩ của hai vợ chồng “Tiếu Khẩu Thường Khai” lúc này.