Cũng may, trong hai ngày thường xuyên nghe thấy tiếng cười này thì gia đình của cô ấy cũng đã thói quen rồi.
Người đàn ông trung niên thành thạo đứng dậy, cầm một lá bùa dán vào đầu của con trai nhà mình, sau đó đi đến đỡ vợ mình đứng dậy:
“Đang yên đang lành thì em lại trêu chọc {nó} làm gì, đây là…”
Người đàn ông cúi đầu, nhìn thấy giao diện livestream trên màn hình điện thoại của vợ mình.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Chi Tang xuất hiện trên màn hình thì ánh mắt của anh ấy đã trợn tròn:
“Đây không phải là người cực kỳ nổi tiếng trên mạng trong thời gian qua hay sao? Là đại sư huyền học cũng là một nghệ sĩ nữ gì đó mà, đúng không?”
“Em đang liên hệ với cô ấy và nhờ cô ấy giúp đỡ chúng ta sao?”
“Tiếu Khẩu Thường Khai” gật đầu, kể lại sơ qua về tình huống cô ấy được chọn trúng trong phần bốc thăm. Sau đó, cô ấy đã gửi ngay hai tấm ảnh vừa chụp cho Cố Chi Tang:
“Đại sư Cố, cô xem như vậy có được không?”
Khi nhận được ảnh chụp từ cô ấy thì Cố Chi Tang đã ấn vào và phóng to hình ảnh lên. Chỉ liếc mắt nhìn qua một cái rồi cô lập tức ngước mắt lên, nhìn về phía màn hình rồi nói:
“Những điều lúc nãy tôi suy đoán đều đúng rồi. Con quỷ đã đẩy một hồn một phách của con trai nhà các bạn ra khỏi thân thể, bây giờ còn đang ẩn núp bên trong không phải là ông cụ đã chết ở căn nhà đối diện.”
Từ đôi mắt của cậu bé, cô có thể nhìn thấy được hồn phách ở bên trong.
Cố Chi Tang đã thấy âm hồn trong cơ thể của Tiểu Hạ là một Quỷ Đồng khoảng năm, sáu tuổi, bề ngoài hơi to lớn khác thường so với những đứa trẻ cùng lứa tuổi.
Ngũ quan trên khuôn mặt của nó vừa mập mạp lại vừa thô kệch, rõ ràng là một ngoại hình hàm hậu nhưng lại cố tình nở một nụ cười gian xảo, vẻ mặt cũng tràn ngập oán hận nên càng khiến cho khuôn mặt của nó hiện rõ sự dữ tợn.
Bởi vì ngoại hình bên ngoài của quỷ hồn đa phần đều được định hình ở một phút trước khi qua đời nên làn da của Quỷ Đồng này có màu xanh tím, con ngươi hơi lồi ra.
Nhìn không giống như cái chết bình thường.
Càng giống như là khi còn sống đã vì một nguyên nhân nào đó nên bị đột tử, hoặc là bị người khác giết hại.
Bởi vì oán khí trên người nó vô cùng nồng đậm nên sau khi bám vào thân thể của Tiểu Hạ, nó mới khiến cho cậu bé xuất hiện phản ứng mãnh liệt như vậy.
Cố Chi Tang miêu tả lại bộ dạng của Quỷ Đồng mà cô nhìn thấy rồi hỏi:
“Trong thôn các bạn có đứa trẻ nào bị chết do tai nạn ngoài ý muốn không? Chắc hẳn là bởi một số nguyên nhân bất thường như ngạt thở, bị tắc thở nên mới chết. Vào thời điểm tử vọng thì đứa trẻ này đại khái khoảng năm, sáu tuổi, có lẽ đã từng mắc bệnh gì đó.”
“Loại quỷ được hình thành từ những đứa trẻ chết sớm như này thì thường sẽ hung dữ hơn nhiều so với những con quỷ chết khi trưởng thành. Hơn nữa, tính trẻ con của nó cũng bướng bỉnh hơn nhiều, sẽ lưu luyến tình cảm gia đình hơn các con quỷ bình thường.”
“Loại quỷ này sẽ luôn quanh quẩn ở gần nhà của người thân khi còn sống. Cho nên, về cơ bản thì có thể xác định chắc chắn rằng, khi còn sống, Quỷ Đồng này là người trong thôn các bạn.”
Hai vợ chồng “Tiếu Khẩu Thường Khai” cùng ngơ ngác, đều nói rằng bọn họ chưa bao giờ nghe nói gì về việc có một đứa trẻ như vậy trong thôn.
Tuy nhiên, ông cụ đeo kính lão ngồi trên sô pha càng nghe càng cảm thấy quen tai. Cuối cùng, ông cụ đã bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó và reo lên:
“Cha biết là ai rồi! Lúc trước khi đi thăm họ hàng thì cha đã giới thiệu cho hai con một ông cụ là ông chú hai của con. Đứa con lớn nhất của ông ấy đã chết khi mới lên sáu tuổi, bộ dạng cũng khá giống những gì đại sư Tiểu Cố miêu tả!”
“Vào thời điểm đó thì con còn chưa sinh ra đâu, nên tất nhiên không biết chuyện này rồi.”
Chồng của “Tiếu Khẩu Thường Khai” hơi nhíu mày rồi hỏi lại: “Ông chú hai không phải chỉ có hai người con gái sao? Con chưa bao giờ nghe nói về việc lúc trước ông ấy còn từng có con trai?”
Ông cụ thở dài rồi nói: “Ôi, chuyện này cũng là một món nợ hồ đồ, làm sao có thể kể lại cho đám con cháu như bọn con nghe được. Đứa trẻ kia là do vợ cũ của ông ấy sinh ra!”
“Nói đến đứa bé kia thì cũng là một đứa trẻ đáng thương. Khi vừa mới sinh ra thì bệnh viện đã nói rằng thằng bé bị bệnh, gọi là cái gì, chứng gì đó… Dù sao, từ lúc sinh ra đã là một kẻ ngốc rồi!”
“Hội chứng Down?”
“Chính xác là gì thì cha đã quên rồi. Dù sao, cha vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt và khóe miệng của đứa bé kia luôn méo xệch, ánh mắt cũng có chút dại ra, đã ba bốn tuổi nhưng vẫn không biết nói, cũng không biết đi.”
“Lúc đó, trong thôn còn nói rằng chắc chắn nhà ông chú hai của con đã tạo nghiệt gì đó. Bằng không, cả gia đình đều lanh lợi, khỏe mạnh thì làm sao lại sinh ra một đứa trẻ như vậy. Về sau còn phải nuôi nó cả đời.”