Khi “Tiếu Khẩu Thường Khai” nghe sơ qua câu chuyện của đứa trẻ này thì trong lòng cô ấy cũng cảm thấy rất thương tiếc. Tuy nhiên, chợt nghĩ đến chuyện nó tra tấn con trai nhà mình trong thời gian qua thì cô ấy lại nảy sinh phẫn nộ:
“Nhưng Tiểu Hạ cũng không trêu chọc nó mà? Vì sao nó lại làm hại con trai của tôi chứ?!”
Cố Chi Tang bất đắc dĩ nói: “Lúc trước tôi đã nói rồi, {Nhà Ngang} trong phong thủy vốn dĩ là nơi rất dễ tụ tập âm sát và hấp dẫn quỷ hồn.”
“Căn phòng này lại còn vắt ngang trên đường đi nên càng là mục tiêu gây chú ý đối với bọn chúng. Nếu có hấp dẫn được một ít âm hồn vào nhà thì cũng không phải là chuyện gì kỳ lạ.”
“Điều trùng hợp ở đây là căn phòng này được xây dựng và trang trí để trở thành phòng cho trẻ em. Trong phòng có rất nhiều món đồ chơi, lại quanh năm không có người ở.”
“Cho nên, Quỷ Đồng này đã bị hấp dẫn đến và khá hài lòng với căn phòng này. Có vẻ nó đã sống nhờ trong căn phòng nhỏ một thời gian rồi, khoảng chừng hai đến ba năm, thậm chí có thể còn lâu hơn.”
Trong lòng Quỷ Đồng thì nơi này chính là địa bàn của nó.
Vậy mà, vào năm nay, con trai của “Tiếu Khẩu Thường Khai” lại vào ở.
Trong một đêm nọ, khi Quỷ Đồng trở về căn phòng nhỏ của mình thì đã phát hiện ra có một “người ngoài” đang xâm chiếm địa bàn của nó.
Chuyện này đối với nó không khác gì bị người ta quật mồ mả lên cả. Không những thế, người kia còn đang nằm ngủ ngon lành trong quan tài của nó.
Cảnh tượng này làm sao có thể không khiến nó tức giận được chứ?
Vì vậy, nó đã trả thù cậu bé Tiểu Hạ, khiến cho cậu bé liên tục gặp ác mộng, buổi tối còn cố ý nằm đè lên trên người cậu bé khiến cho Tiểu Hạ không thể thở nổi.
Trong quá trình trả thù, oán niệm còn đọng lại từ lúc nó bị đột tử lại được khơi gợi nên hành động trả thù của nó càng ngày càng hung ác hơn.
Cứ liên tục bị giày vò trong một đến hai đêm như vậy đã khiến cho Dương Hỏa của Tiểu Hạ yếu đi, sinh khí và dương khí trong cơ thể cậu bé cũng từ từ rò rỉ ra ngoài.
Chuyện này càng thu hút đám quỷ hồn ở lân cận thèm nhỏ dãi. Chúng đã vây quanh cậu bé để cắn nuốt dương khí bị rò rỉ ra.
Vào ban ngày, Tiểu Hạ luôn cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cả người không còn chút sức lực nào, cũng không có khẩu vị ăn uống cái gì. Nguyên nhân là do dương khí trên người cậu bé đã bị rò rỉ ra quá nhiều.
Nhân cơ hội này, Quỷ Đồng vẫn luôn chầu chực như hổ rình mồi đã khá dễ dàng chiếm đoạt thân thể của Tiểu Hạ, đẩy được một hồn một phách của cậu bé ra ngoài rồi cư trú bên trong, tu hú chiếm tổ.
Vốn dĩ Quỷ Đồng chỉ định trả thù và bắt nạt Tiểu Hạ một chút nhưng khi vừa tiến vào trong thân thể của cậu bé thì nó phát hiện ra bản thân có thể cảm nhận được nhiệt độ, hương vị như một người sống, còn có thể đi lại bình thường dưới ánh nắng mặt trời.
Mặc dù nó có trí tuệ thấp nhưng bản năng làm quỷ vẫn khiến nó không muốn rời đi.
Nó muốn cướp đoạt thân thể của Tiểu Hạ.
Hai ngày gần đây, Tiểu Hạ vừa khóc vừa cười, nhìn như bị bệnh điên nhưng thật ra đều là do Quỷ Đồng đang điều khiển thân thể của cậu bé.
Sau khi giải thích sơ qua về sự tồn tại của Quỷ Đồng đang cư trú bên trong cơ thể của Tiểu Hạ, Cố Chi Tang đã chuyển đề tài:
“Sở dĩ khi chưa nhìn thấy căn nhà có bố cục {Nhà Ngang} của các bạn, cũng chưa nhìn ảnh của con trai các bạn mà tôi đã nói rằng chuyện xảy ra với con trai nhà các bạn không có liên quan gì đến ông cụ đã chết ở nhà đối diện, là bởi vì tôi đã nhìn thấy tướng mạo của ông ấy khi còn sống.”
“Những đặc điểm như trung thực, đôn hậu, tính cách hiền lành của ông ấy thực ra cũng không có gì đáng khen ngợi nhưng từ bản chất thì ông ấy không phải là một quỷ hồn sẽ làm điều ác.”
Giọng nói của Cố Chi Tang hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói với cảm xúc khá phức tạp:
“Căn cứ vào phỏng đoán cũng như kết quả quẻ bói của tôi, lão quỷ này sau khi bị chết đột tử ngoài ý muốn thì đã có một chút không cam lòng nên mới biến thành một quỷ hồn có năng lực không phải mạnh lắm.”
Hành vi chụp ảnh thờ của “Tiếu Khẩu Thường Khai” tuy rằng không được lễ phép nhưng đã giúp Cố Chi Tang tính toán càng thuận lợi và chính xác hơn.
Bởi vì ảnh thờ là thứ kết nối có liên hệ chặt chẽ hơn với người đã chết so với những bức ảnh thông thường nên cũng giúp cô cảm ứng được nhiều năng lượng hơn.
Gần như ngay khi Cố Chi Tang áp tay lên tấm ảnh thờ màu trắng đen kia thì cô đã nhìn thấy được hồn phách gầy gò, cứng còng của ông cụ họ Vương.
Cảm xúc sâu sắc nhất mà cô đã cảm nhận được sau khi cộng cảm là sự chết lặng và chua xót, cộng thêm một chút không cam lòng đối với cuộc đời bất công đã bị ông ấy che giấu sâu trong lòng.