Chắc hẳn sẽ không sao đâu.
Chồng của “Hương Hoa Nhài” tự an ủi bản thân mình như vậy.
Những thanh niên trẻ tuổi kia cũng giống như anh ta thời trẻ vậy, bởi vì một chút xích mích nhỏ nên xô xát với nhau. Hơn nữa, tất cả đều là đàn ông, con trai nên chắc hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn…
Anh ta nghĩ trong lòng như vậy và cũng tạm thời quên đi chuyện vừa rồi, giấu nó ở sâu dưới đáy lòng.
Mãi cho đến khi anh ta được gọi đến sở cảnh sát, biết tin cậu nam sinh điềm đạm, ít nói ngày hôm qua đã chết rồi, bị người ta đánh đập tàn nhẫn đến mức dập nát nội tạng, xuất huyết quá nhiều dẫn đến tử vong thì chồng của “Hương Hoa Nhài” vẫn cảm thấy đầu óc mờ mịt, không thể tin nổi.
Cùng lúc đó, sự hối hận, áy náy sâu sắc và đủ loại cảm xúc hoang mang khác đã bao trùm lấy anh ta, không khỏi khiến anh ta nghĩ đến chuyện, nếu ngày hôm qua, anh ta ra tay ngăn cản thì có phải sẽ không xảy ra cơ sự này không.
Nếu lúc đó, anh ta không sợ bị đánh đập, không sợ bị vướng vào rắc rối, chọn dừng xe ở ven đường không chở cậu nam sinh đó đến chỗ kia thì có phải tất cả mọi chuyện ở ngày hôm nay sẽ không xảy ra hay không?
Sĩ quan cảnh sát đã hỏi anh ta rằng, vào thời điểm ở trên xe thì anh ta có nhìn thấy nam sinh tên Từ Hữu Hàm – cũng chính là nạn nhân, xảy ra xung đột với người khác không?
Lúc ấy, chồng của “Hương Hoa Nhài” đã nghĩ thầm rằng, anh ta đã nhát gan một lần rồi thì lần này, anh ta nhất định sẽ giúp nam sinh kia đòi lại công bằng!
Khi anh ta đang chuẩn bị trả lời thì có một sĩ quan cảnh sát khác gõ cửa rồi đi vào, nói rằng vợ của anh ta đã đến đây và đang vô cùng lo lắng. Vị cảnh sát kia bảo anh ta hãy ra ngoài, gặp mặt vợ trước để đối phương yên tâm.
Anh ta đần độn cả người đi ra sảnh ngoài thấy vợ của anh ta đã lập tức lao đến: “Anh làm em sợ muốn chết…”
m thanh ồn ào ở phía khác cũng thu hút sự chú ý của anh ta. Chồng của “Hương Hoa Nhài” ngẩng đầu lên, nhìn về phía một số người trung niên, có cả nam lẫn nữ, đang đứng trong sảnh.
Những người này là phụ huynh của mấy nam sinh bị nghi ngờ hành hung nạn nhân.
Bọn họ vây quanh hai sĩ quan cảnh sát và la hét con mình vô tội. Bọn họ nói rằng những đứa con của mình mới chỉ hai mươi tuổi, bình thường vẫn luôn ngoan ngoãn, nghe lời, không thể nào đánh bạn cùng lớp đến chết như vậy được, chắc chắn bọn chúng bị oan uổng.
Khi bọn họ nhìn thấy hai vợ chồng “Hương Hoa Nhài” đang đứng trong sảnh lớn thì một người phụ nữ trong đám người đó đột nhiên đi đến:
“Anh chính là anh trai tài xế mà cảnh sát đã nói vào ngày hôm qua, đúng không? Anh phải làm chứng cho đứa trẻ nhà tôi, thằng bé không thể nào giết người đâu.”
“Sao chỉ đi tham gia bữa tiệc của bạn cùng lớp mà thằng bé nhà tôi lại trở thành hung thủ giết người được chứ? Cái nồi này cũng không thể ụp lên đầu nhà chúng tôi như vậy được!”
Những người khác cũng ầm ĩ hét lên: “Xem cô nói cái gì kìa. Con tôi cũng sẽ không làm mấy chuyện kia. Sớm biết rằng sẽ xảy ra cơ sự này thì tôi đã không cho thằng bé đi rồi. Đúng là quá xui xẻo!”
“…”
Người phụ nữ trung niên kêu la lúc ban đầu chính là mẹ của nam sinh côn đồ đã ra tay đánh người trên xe.
Khi đám người đang ầm ĩ thì chồng của “Hương Hoa Nhài” đã nhìn thấy khuôn mặt của một người đàn ông trung niên trong đám người kia. Lúc đó, con ngươi trong mắt anh ta đã co rụt lại, trong vô thức đã vươn tay kéo vợ trốn ra đằng sau lưng mình.
Anh ta cúi đầu tránh ánh mắt của những người kia, bàn tay run lẩy bẩy.
Anh ta biết người đàn ông kia.
Vào hai mươi năm trước, khi anh ta vẫn còn có giấc mộng tung hoành trên giang hồ thì đã đi theo một vị “Đại ca” và một nhóm anh em suốt ngày đi thu phí bảo kê, uống rượu, ca hát và khoác lác, còn từng đánh nhau với một vài băng nhóm khác.
Vào thời điểm đó, anh ta đã gặp người đàn ông kia.
Lúc đó, anh ta đang đi cùng “Đại ca”, nhìn thấy tất cả mọi người đều xun xoe gọi người đàn ông kia là “Anh”.
Vào một lần khi cả đám anh em đang hát trong phòng karaoke thì đã xảy ra xung đột với một nhóm người khác. Người đàn ông kia đã lập tức cầm chai rượu và đập thẳng vào đầu của đối phương, còn dùng mảnh vỡ đâm vào cánh tay của người kia, cực kỳ tàn nhẫn.
Mặc dù bây giờ, người đàn ông kia đã già đi rất nhiều, nhìn cách mặc đồ vest, đi giày da của ông ta thì hình như cũng đã quay trở về cuộc sống bình thường. Nhưng chồng của “Hương Hoa Nhài” vẫn có ký ức khắc sâu trong tâm trí về hình xăm ở phần cổ của ông ta.
Anh ta nhìn thấy người đàn ông kia đi đến, đỡ người phụ nữ trung niên đang quá khích kia:
“Chị à, chị đừng kích động như vậy. Em biết cháu trai nhà mình sẽ không làm ra chuyện bốc đồng như vậy đâu. Các sĩ quan cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chân tướng sự việc.”
Người đàn ông này nói xong còn ôn hòa bắt tay với anh ta.