Bà ấy ôm đứa trẻ kia vào trong lòng, nhìn bóng lưng rời đi của hai vợ chồng nhà đó và trên mặt lộ ra một nụ cười khoái trá.
Bà ấy quả thật không hận nữa.
Bởi vì con gái của bà ấy sẽ được nhận tất cả mọi thứ tốt nhất, có được tình yêu thương của cha mẹ và anh trai, sẽ có hoàn cảnh gia đình giàu có và một cuộc đời bằng phẳng, suôn sẻ, sẽ được nuông chiều như một cô công chúa nhỏ.
Con gái của bà ấy sẽ lấy lại toàn bộ những gì mà gia đình bọn họ xứng đáng được nhận.
Sau khi kể ra tất cả mọi chuyện thì bà cụ họ Hạ đã nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đờ đẫn của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” rồi âm u hỏi:
“Bây giờ, cậu thử phân tích và phán xét xem, rốt cuộc là gia đình nhà mấy người vô tội, hay là nhà chúng tôi vô tội đây?”
Cổ họng của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” khô khốc, chua chát, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói:
“Nhưng mà, nhưng mà tất cả đều là ân oán của thế hệ cũ, đâu có liên quan gì đến thế hệ sau chứ! Tất cả sự oán hận kia vốn dĩ không nên trút hết lên đầu chúng tôi!”
Bà cụ họ Hạ lạnh lùng nở một nụ cười: “Đúng vậy, tất cả mọi người vẫn thường nói trẻ con là vô tội. Nhưng mà, có ai nghĩ đến chuyện một đứa trẻ không có cha, mẹ ruột bị xem thường, trong nhà cũng không có tài sản gì sẽ phải sống một cuộc đời như thế nào không?”
“Con gái của tôi không vô tội sao?”
“Nếu ông bà ngoại của cậu không làm ra loại chuyện kia thì tôi hoàn toàn không cần thiết phải đổi vị trí của hai đứa trẻ. Bởi vì, con gái của tôi sẽ được sống một cuộc đời tốt đẹp ngay từ khi sinh ra.”
“Còn ông bà ngoại của cậu mới là người bị đi lao động cải tạo, là mẹ cậu sẽ phải sống một cuộc đời khốn khổ!”
Bà ấy nói xong thì lại nở một nụ cười si ngốc rồi nói: “Tôi chỉ là đưa tất cả mọi thứ về đúng quỹ đạo của nó thôi.”
“Tôi không hề làm sai, là lỗi của bọn họ.”
“Bọn họ đáng đời.”
Nhìn vẻ mặt điên cuồng của bà cụ, Cố Chi Tang khẽ thở dài một hơi.
Cô biết từ thời điểm rất nhiều năm trước, vào buổi tối khi chồng của bà ấy qua đời ở nông thôn thì bà cụ này đã phát điên rồi.
Khán giả theo dõi livestream cũng im lặng một lúc lâu, không ai nói gì cả, cũng không biết nên diễn đạt lại tâm trạng của bọn họ như thế nào.
Một bình luận được nhiều người ấn thích đã được đẩy lên hàng đầu, nói ra tiếng lòng của tất cả khán giả trong phòng livestream:
[Lại là một khoản nợ rối tinh rối mù, không thể nào tính toán rõ ràng được…]
Không ít người cảm thấy bà cụ họ Hạ thật sự quá khổ cực, có thể hiểu được tâm trạng muốn trả thù của bà ấy, nhưng hai mẹ con “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” cũng quả thật rất vô tội.
Nếu bà ấy muốn trả thù thì cũng nên đi trả thù người đã từng tố cáo chồng của bà ấy mà không phải tra tấn thế hệ sau như thế này.
“Thế Gian Bất Đắc Dĩ” nhìn về phía khuôn mặt tràn đầy oán hận của bà cụ và chỉ cảm thấy trong thâm tâm vô cùng mệt mỏi, cũng rất uất ức.
Anh ấy nhìn người mẹ tiều tụy đang nằm trên giường rồi nghẹn ngào nói:
“Bà ngoại, cháu đã gọi bà là bà ngoại hơn hai mươi năm nay, mẹ của cháu cũng bà là {mẹ} gần năm mươi năm. Chúng cháu chưa bao giờ bất hiếu với bà một ngày nào, cho dù tình cách của bà có chút kỳ quặc, ngay cả khi bà không thích cha của cháu…”
“Chẳng lẽ, hai người làm mẹ con gần năm mươi năm như vậy mà trong lòng bà không hề có chút tình cảm, cũng như mềm lòng nào sao?”
Thân thể của bà cụ họ Hạ đột nhiên cứng đờ, một lúc lâu sau cũng chỉ mím chặt môi, không nói lời nào.
Lúc này, các khán giả trong phòng livestream mới phát hiện ra rằng, từ đầu đến giờ, bà ấy vẫn luôn không hề liếc nhìn về phía chiếc giường kia một lần nào.
Có lẽ là chột dạ, mà cũng có thể là áy náy.
Cố Chi Tang cười nhạo một tiếng, nói một cách ẩn ý:
“Bà ấy cũng có cảm động và mềm lòng nhưng rốt cuộc vẫn không thể đối chọi lại với việc ngoại hình của mẹ bạn càng ngày càng giống ông ngoại ruột của bạn, cũng không thể làm ngơ trước việc ngoại hình của bạn lại cách một đời, giống y hệt bà ngoại ruột của bạn như vậy.”
“Nhìn thấy khuôn mặt của hai mẹ con các bạn thì sự hận thù trong lòng bà ấy không thể nào giảm bớt nổi. Có lẽ bà ấy đã từng thật sự muốn coi mẹ của bạn là con gái ruột của mình nhưng khi nhìn vào khuôn mặt kia thì bà ấy không thể nào làm nổi.”
Từ tuyến nhân duyên với con cái cực kỳ phức tạp của bà cụ họ Hạ thì cô đã nhìn ra tình cảm của bà ấy đối với mẹ của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” vô cùng rối rắm.
Cố Chi Tang hơi rũ mắt xuống rồi nói:
“Nhưng mà, có một chuyện có thể xác định chắc chắn là thuật đổi vận trên người của bạn là do bà ấy cố ý sử dụng. Tuy nhiên, ma vật trên người của mẹ bạn… hoặc là nói ác ma? Ma quỷ?”
“Tóm lại, thứ kỳ quái có sừng trên đỉnh đầu như một con thú hoang, lại có đầu óc không được thông minh cho lắm đang dây dưa tra tấn mẹ của bạn thật sự không phải là do bà ấy chủ động gọi đến để làm tổn thương mẹ của bạn.”
Cô hơi tạm dừng một lát, suy nghĩ một chút để diễn đạt lại càng chính xác hơn:
“Phải nói rằng, về chủ quan thì bà cụ này chưa bao giờ muốn làm tổn thương mẹ của bạn. Nhưng sự đau khổ mà mẹ của bạn đang chịu đựng thì quả thật là bởi vì bà ấy.”
“Trên thực tế, người bị ác ma dây dưa chắc hẳn là vị bà ngoại này mới đúng.”
Cố Chi Tang nói:
“Bà cụ Hạ, tôi nói không sai chứ?”