Khi nghe được câu hỏi của cô thì bà cụ họ Hạ đã cứng đờ cả mặt.
Bà ấy không muốn nói đến đề tài này nên đã lờ đi rồi cười lạnh nói:
“Mấy người còn nói nhiều như vậy làm gì? Dù sao, bây giờ mấy người đã biết hết mọi chuyện rồi thì cứ báo cảnh sát bắt tôi đi!”
“Tôi biết hai mẹ con cậu hận tôi, nhưng cho dù… cho dù được quay trở lại một lần nữa thì tôi vẫn lựa chọn làm như vậy!” ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
“Tôi sẽ nhận tội, tất cả mọi chuyện đều là do một mình tôi gây ra.” Bà cụ họ Hạ gào lớn tên của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” rồi nói với giọng điệu quật cường, ánh mắt bướng bỉnh.
Hiển nhiên, đến tận bây giờ, bà cụ họ Hạ vẫn không cho rằng bản thân đã làm sai điều gì cả.
“Thế Gian Bất Đắc Dĩ” có chút chết lặng, cười khổ một tiếng: “Ý của bà là bảo tôi đừng truy cứu cháu trai tốt nhà bà, đúng không? Cứ như vậy mà chấp nhận kết quả này à?”
“Tôi đã bị thay đổi bằng cấp, mẹ của tôi đã bị cướp đi cả cuộc đời mà bây giờ bà bảo tôi cứ quên đi vậy sao?”
“Bọn họ không biết gì hết!” Bà cụ họ Hạ đập mạnh vào khung cửa, lớn tiếng nói: “Hơn nữa, đây vốn dĩ là nhà của mấy người thiếu nợ chúng tôi. Mấy người phải trả nợ máu bằng máu!”
“Tôi còn nuôi dưỡng mẹ của cậu trưởng thành, chăm bẵm nhiều năm như vậy…”
Nghe đến đây, Cố Chi Tang không nhịn nổi phải nhíu mày: “Dừng lại, nếu theo cách nói này của bà thì mẹ của bạn khán giả đến xin chương trình giúp đỡ cũng không biết gì cả mà.”
“Nếu mấy người nhất định phải tính toán rõ ràng khoản nợ rối tinh rối bù này ngay trên sóng livestream thì sẽ tính đến lúc trời sụp đất nứt đấy. Tôi không có thời gian để lãng phí với mấy người.”
Cố Chi Tang cũng có chút đau đầu, bởi vì trái tim và bản tính của con người thật sự là thứ khó dò nhất trên thế gian này, đồng thời cũng trộn lẫn rất nhiều suy tính và cảm xúc phức tạp.
Dưới góc độ của bà cụ họ Hạ thì bà ấy sẽ cảm thấy tất cả hành động báo thù của mình đều là đúng đắn, còn cảm thấy vào năm đó, bà ấy đã không dùng gối ngạt chết mẹ của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” thì bản thân đã rất tốt bụng rồi.
Nhưng đối với “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” thì tất cả mọi khổ sở mà gia đình anh ấy gặp phải đều là tai bay vạ gió.
Còn Cố Chi Tang thì chỉ muốn vạch trần tất cả ngọn nguồn sự việc mà thôi.
Về phần phán xét đúng sai thì cứ để cho những người trong cuộc tự mình tranh chấp và rối rắm đi.
Vì vậy, cô đã lạnh giọng hỏi: “Tôi chỉ muốn hỏi bà cụ Hạ một câu thôi. Bà thật sự chỉ đơn thuần muốn báo thù thôi sao? Chẳng lẽ mấy năm nay, bà không hề có một chút tâm tư cá nhân nào sao?”
Lúc cô vừa nhìn thấy bức ảnh chụp cả gia đình kia thì đã phát hiện ra, khi ma vật phương Tây kia còn chưa hoàn toàn thành hình thì nó đã có liên kết với bà cụ họ Hạ rồi.
Nó đứng ở giữa hai người phụ nữ không có mối quan hệ huyết thống, trên người bao phủ một lớp khí đen nhàn nhạt.
Bởi vậy, ngay từ đầu, Cố Chi Tang cũng có suy nghĩ giống như các khán giả theo dõi livestream, cảm thấy ma quỷ này là do bà cụ họ Hạ cố ý gọi đến, như việc hạ chú thuật trên người “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” vậy. Bà ấy cũng muốn dùng thủ đoạn hiểm độc để tra tấn mẹ của anh ấy.
Nhưng khi cô được nhìn thấy bà cụ họ Hạ trực tiếp qua ống kính và mẹ của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” thì Cố Chi Tang mới phát hiện ra suy đoán lúc trước của mình là sai lầm.
Bà cụ họ Hạ có một loại tình yêu vặn vẹo với con gái của kẻ thù, có sự hận thù sâu sắc, cũng có sự áy náy và không đành lòng.
Người chân chính bị ma vật quấn thân không phải là mẹ của “Thế Gian Bất Đắc Dĩ” mà là bà cụ họ Hạ kia mới đúng.
Bốn mươi tám năm trước, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, thân thể suy yếu đang ôm một đứa bé gái trong vòng tay và từ từ rời khỏi bệnh viện.
Đợi đến khi bà ấy trở về nơi cư trú nhỏ hẹp và trống trải của mình thì đã nhìn về phía bức ảnh đen trắng của chồng mình đang được treo trên tường, vừa khóc vừa cười.
Bà ấy nói rằng con gái sẽ thay bọn họ “báo thù”, sẽ được sống một cuộc đời tốt đẹp.
Sau khi lau khô nước mắt, người phụ nữ kia đã nhìn về phía đứa trẻ nằm trên giường, trong lòng hiện lên vô số ý tưởng tàn nhẫn.
Ví dụ như, cố ý bỏ đói con bé, làm cho con bé “ngoài ý muốn” chết non hoặc là một số cách thức trả thù khác.
Tóm lại, bà ấy chỉ cần giết chết đứa trẻ này là sẽ chấm dứt được mọi chuyện.
Nhưng khi đứa trẻ nho nhỏ, gầy tong teo kia gào khóc bởi vì đói khát thì bà cụ họ Hạ vẫn không thể nhẫn tâm nổi.
Cuối cùng, bà ấy đã cởi áo, cho con gái của kẻ thù bú sữa.
Nhưng mỗi khi đến đêm khuya thì bà ấy lại tự trách bản thân vì đã mềm lòng, còn làm ra một vài hành động trả thù như lay dậy đứa trẻ đang ngủ say.
Bà ấy cứ rối rắm, do dự như vậy trong một vài năm, căn bệnh tâm lý tiềm ẩn cũng càng ngày càng nghiêm trọng hơn.