Sau khi đứng vững thì câu đầu tiên Hòa Mị Đồ nói ra lại là:
“Có một lời nguyền rủa vô cùng mạnh mẽ trong ngôi làng này và cũng có một con {Quỷ Tử} có oán khí cực kỳ nồng đậm.”
Đầu ngón tay mảnh khảnh của anh ấy sờ lên tượng gỗ màu vàng đang cười tủm tỉm trên bả vai, vẻ mặt có chút khó coi nói:
“Chuyện này là do nó nói cho tôi biết: {Nơi này có đồng loại của tôi}, tuyệt đối không thể sai được.”
“Cho nên, có một người trong thôn này đã làm ra chuyện táng tận lương tâm, nuôi ra một tai họa lớn!”
Nghe xong lời nói của Hòa Mị Đồ thì các dân làng xung quanh lập tức nóng nảy, hét lớn rằng anh ấy nói bậy, trong thôn bọn họ không thể nào có người làm chuyện xấu xa như vậy.
Đại Lưu nhìn về phía những dân làng đang sục sôi tức giận thì vội vàng ngắt lời: “Khụ khụ, đại sư Hòa Mị Đồ, anh nói rằng… đồng loại? Ý là trong thôn này có một con quỷ là trẻ con sao?”
Hòa Mị Đồ gằn từng chữ: “Không phải là quỷ hồn mà là quỷ vật. Thứ kia nhất định đã có thật thể.”
“Bởi vì tôi có thể cảm giác được, trong thôn này quả thật có một {kết giới} như Hề Hải Hồng đã nói, chính xác hơn thì đó là lời nguyền rủa. Và quỷ vật kia chính là mắt chú của lời nguyền rủa đó.”
“Có người đã lấy quỷ vật có oán khí cực mạnh kia làm vật tế, dùng đời đời kiếp kiếp của bản thân để trả giá, nguyền rủa toàn bộ mọi người trong thôn này không thể chết tử tế được, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
Anh ấy vừa nói vừa dùng hai tay làm một pháp quyết gì đó, dường như đang tính thực hiện pháp sự nào đó.
Sau khi tính xong thì anh ấy đã cố gắng nuốt xuống một ít tanh ngọt trong cổ họng, sắc mặt tái nhợt hơn rất nhiều nhưng lại càng thêm nghiêm túc:
“Tôi đã tính đi tính lại hai, ba lần rồi. Tôi xác định chắc chắn không thể nào sai được.”
“Độc chú này đã bắt đầu được một đoạn thời gian rồi. Nếu trong thôn của mấy người có người chết thì chắc chắn không thể nào không có liên quan đến lời nguyền rủa này.”
“Quỷ hồn bình thường sẽ không thể chống đỡ nổi lời nguyền rủa oán độc mạnh mẽ lại có phạm vi rộng như vậy được. Mắt chú kia khẳng định là một quỷ vật có thật thể đã bị hiến tế!”
Hòa Mị Đồ nói ra thêm câu nào thì sắc mặt của dân làng trong thôn lại tái nhợt đi một phần.
Không bao lâu sau, một số dân làng có tâm tình kích động đã bắt đầu mắng chửi, lời nói ra đều là ngôn ngữ của các dân tộc thiểu số.
Những khán giả trong phòng livestream cũng suy đoán ra điều gì đó, đồng thời vị khán giả hiểu tiếng dân tộc kia cũng tiếp tục phiên dịch lời nói của dân làng:
[Trong thôn có người nuôi dưỡng “Quỷ Tử” sao? Đừng nói là thứ mà vừa rồi tổ sản xuất chương trình đã gặp trên quốc lộ đấy nhé? Mẹ nó, chẳng lẽ bọn họ bởi vì muốn nuôi dưỡng “Quỷ Tử” nên đã đặc biệt làm hại một người phụ nữ có thai sao…]
[Hai người phụ nữ ở đằng sau kia đang chửi bậy, nhưng không phải đang mắng Tiểu Hòa mà là đang chửi một người khác. Nghe thì có vẻ là tên của một người phụ nữ. Lời mắng mỏ của bọn họ đại khái là người phụ nữ kia không biết xấu hổ làm ra điều xấu xa mà kết quả lại phát điên với người dân trong thôn…]
[Chị gái phiên dịch vất vả rồi. Lượng thông tin mới hình như hơi nhiều đấy. Tuy nhiên, chúng ta có thể xác định được những chuyện lạ trong thôn quả thật có liên quan đến con quỷ là phụ nữ mang thai kia!]
Đại Lưu dò hỏi: “Xin hỏi thí sinh Hòa Mị Đồ, loại nguyền rủa như này có thể giải trừ được không?”
Hòa Mị Đồ: “Tôi có thể, nhưng tôi sẽ không nhận làm đâu.”
Anh ấy vuốt ve tượng gỗ trên đầu vai rồi nói với giọng lạnh như băng.
Nếu muốn phá giải lời nguyền rủa và độc chú ở thôn này thì anh ấy sẽ phải đấu pháp với chú vật “Quỷ Tử” kia và người đứng đằng sau điều khiển nó.
Hòa Mị Đồ có một dự cảm, nếu anh ấy cứ tùy tiện đấu pháp như vậy thì “Du Quỷ Tử” mà anh ấy đã khổ cực nuôi dưỡng ra sẽ bị hủy diệt trong trận đấu đó.
Chẳng bao lâu sau, thí sinh thứ ba – số 2 Bạch Từ đã bước lên.
Lần này anh ấy mang theo một con nhím có màu xám đen chưa bao giờ thấy trước đây.
Sau khi bước lên, Bạch Từ nói: “Từ sau khi bước vào trong thôn thì tôi đã ngửi thấy mùi thuốc rất nồng nặc, cũng không phải là vị đắng của thuốc Đông Y cổ truyền bình thường.”
“Trong thôn chắc hẳn đã có một lực lượng bất thường làm cho mọi người bị bệnh nghiêm trọng. Do đó đã từng có một vị Linh Y giúp mọi người kê một đơn thuốc đặc biệt.”
Lạp Mộc gật đầu nói:
“Trong thôn chúng tôi quả thật có một vị bà bà có một chút bản lĩnh. Bình thường, người trong thôn bị đau đầu, nhức óc, hoặc gặp phải chuyện kỳ quái gì thì đều tìm vị bà bà này để xem thử.”
Nghe đến đây thì có một ít khán giả đã khá tiếc nuối.
Bởi vì năng lực mạnh nhất của Bạch Từ chính là “Y”. Nếu trong thôn có huyền sư xem bệnh được thì không gian phát huy năng lực của anh ấy trong tập này sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Ai ngờ được rằng, Bạch Từ đang nâng con nhím trong lòng bàn tay lại hơi lắc đầu rồi nói:
“Chỉ tiếc rằng vị tiền bối kia lại không thể chữa được căn bệnh bây giờ của mọi người trong thôn.”
Trong sự mờ mịt của khán giả và sự khiếp sợ, hoảng loạn của dân làng, anh ấy đã cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt của Lạp Mộc và những người khác.
Bạch Từ vươn tay lên chỉ vào hai má: “Ổ bệnh của mọi người đều nằm trên mặt.”
“Sở dĩ tất cả đều đeo khẩu trang cũng không phải bởi vì mấy người không muốn xuất hiện trước ống kính máy quay mà là bởi vì khuôn mặt của mọi người đều bị thối rữa rồi, không thể lộ ra ngoài được, đúng không?”