Những lá bùa đang dán trên tường đều đang rung lên, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, một mùi hôi thối nhàn nhạt đang lan tràn trong không khí.
“Đến rồi.”
Những người khác trong phòng quay lại liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc.
Đúng lúc này, một giọng nói đầy u oán vang lên từ bên ngoài căn phòng: “Cha, A Mạn… Là con đây, Trạng Tử đã về rồi đây…”
“Cha nhanh mở cửa cho con với, thân thể của con đau quá, bên ngoài rất tối… Con rất sợ hãi… Cha ơi…”
“Tướng Quân” ở trong phòng nhổm người đứng dậy, mạnh mẽ lao về phía cửa sổ rồi điên cuồng sủa lớn. Tiếng gầm gừ của nó khiến cho giọng nói u oán ở bên ngoài càng thêm thê thảm hơn.
“Tướng Quân, cậu biết tớ đã trở về, đúng không?”
“Cha, A Mạn, vì sao hai người lại không… không mở cửa cho Trạng Tử vậy?!”
Rõ ràng đây là giọng nói của một thiếu niên trẻ tuổi nhưng giọng điệu lại càng ngày càng the thé, đến cuối còn đột nhiên cao vút lên, khiến cho da đầu của mọi người trong phòng tê dại.
Ngay khi tiếng rít cao đang vang lên bên ngoài phòng thì chiếc đèn nhỏ treo trên trần nhà đột nhiên nổ tung.
Sau tiếng nổ lớn kêu “bụp” một cái thì toàn bộ căn phòng đã chìm vào trong bóng tối, khiến cho trái tim của những người trong phòng cảm thấy vô cùng nghẹt thở.
Mắt của con người cần có thời gian để thích ứng với bóng tối.
Nhưng thứ đang muốn ra tay dồn người trong phòng vào chỗ chết thì sẽ không cung cấp thời gian để bọn họ có thể thích ứng.
Tiếng kẽo kẹt của một thứ gì đó đang bò lên trên, trong hoàn cảnh tối tăm này đã khiến da dầu của mọi người run rẩy, đồng thời cũng phóng đại cảm giác sợ hãi do không thể nhìn thấy gì.
Một thứ gì đó cao chưa đến nửa mét đã nhảy dựng lên trong bóng tối, lao thẳng về phía người giấy được đặt trên giường.
Móng vuốt và răng nanh sắc nhọn của nó đã xé toạc phần bụng của người giấy kia.
Tuy nhiên, nó không thấy máu tươi ngọt ngào và nóng hổi được phun ra ngoài như dự đoán, hơn nữa, nó chỉ hơi dùng sức một chút mà thân thể của “người” này đã lập tức tan nát rồi.
Hung vật đang sững sờ cả người thì một giây sau, một chậu máu gà trống tanh hôi đã từ trên trời giáng xuống, tưới đẫm toàn thân nó một cách vô cùng chính xác.
Khi bị máu của gà trống có thể tẩy trừ tà khí dính vào thân thể thì hung vật kia lập tức đau đớn như bị lửa thiêu, điên cuồng hét chói tai, lăn lộn trên giường.
Nó mở to đôi mắt hơi lồi ra của mình, muốn leo lên vách tường để chạy trốn.
Lúc này, từng câu từng chữ chú thuật đang vang lên từ miệng của một người phụ nữ.
“Tách” một tiếng, đầu ngón tay của Cố Chi Tang đang kẹp lá bùa vàng đã bùng lên một ngọn lửa, chiếu sáng rõ ràng khoảng tường loang lổ trước mặt và con hung vật đang bám trên đó.
Hung vật này có hình thể như một đứa trẻ, toàn thân xanh đen, ranh nanh nhô ra hai bên, đôi mắt màu đỏ sẫm, nhìn như Cương Thi vậy.
Thấy nó vẫn còn muốn chạy trốn thì Cố Chi Tang vừa tiếp tục đọc chú thuật vừa vươn tay quăng mấy lá bùa lửa đã chuẩn bị trước về phía Anh Quỷ kia.
Anh Quỷ kia bám tường leo lên với tốc độ cực nhanh.
Nó tự cho rằng bản thân đã né tránh được tất cả các lá bùa lửa nhưng vào một giây sau, nó đã bị một một chiếc Đinh Trấn Tà mang theo lực lượng thuật pháp cực lớn xỏ xuyên qua hộp sọ, toàn bộ thân thể đã bị đóng chặt trên tường.
Những người khác đang ẩn nấp trong căn nhà cũng lập tức phá cửa xông ra ngoài, trong tay bọn họ đều cầm theo pháp khí, cảnh giác nhìn quanh bốn phía căn phòng.
Bọn họ vốn dĩ muốn xông ra bắt một con hung vật khác nhưng sau khi ra ngoài thì mới phát hiện, con quỷ mẹ đã biến mất không còn tung tích.
Xung quanh ngôi nhà gỗ không có gì cả.
Hề Hải Hồng cầm một thanh kiếm ngắn trong tay, cẩn thận bước đi trong bóng đêm. Cô ấy cảm thấy lông tơ toàn thân đã dựng đứng hết cả nhưng trong tầm nhìn vẫn không hề thấy con hung vật kia đâu.
Đúng lúc này, ba người khác đi cùng cô ấy gần như đã cùng lúc thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, khiến cho trái tim của cô ấy giật thót.
“Cẩn thận sau lưng!”
Hề Hải Hồng quay đầu lại, khuôn mặt biến sắc.
Một con hung vật toàn thân cháy đen, chân tay vặn vẹo đang bổ nhào về phía cô ấy. Khuôn mặt của nó phủ đầy máu, có màu đỏ sậm, hốc mắt tối om, nhìn đặc biệt kinh người.
Cô con dâu nhà họ Hình đã “Khởi Thi” kia vẫn luôn nằm sấp trên nóc căn nhà gỗ này!
Vì vậy nên vừa nãy, khi bọn họ đuổi theo ra ngoài thì mới không thể nhìn thấy nó.
Hòa Mị Đồ lập tức ném “Du Quỷ Tử” trên vai mình về phía trước. Tượng gỗ kia như thể đã sống lại, nhanh chóng nhào đến ôm lấy chân của hung vật kia.
Tuy nhiên, hành động này chỉ có thể kiềm chế được nó trong một nháy mắt.
Cô con dâu nhà họ Hình sau khi “Khởi Thi” quả thật vô cùng hung dữ!
Nó hất văng “Du Quỷ Tử” ra rồi vươn đôi tay đã thi biến của mình, muốn xé thân thể của Hề Hải Hồng ra thành hai mảnh.
“Thái Thượng Lão Quân dạy ta giết quỷ, mời gọi thần linh bốn phương. Trước gọi Ngọc Nữ, thu phục điềm xấu. Đăng sơn thạch liệt, bội đái ấn chương…”
Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, tiếng niệm chú từ xa đang vang vọng lại.
Ngay sau đó, một thanh kiếm gỗ dài xé gió bay đến với tốc độ cực nhanh, xông thẳng về phía hung vật kia.
“… Thần sư sát phạt, không tránh hào cường, trước giết ác quỷ, sau trảm dạ quang. Thần nào không phục, quỷ nào dám chống? Lập tức tuân lệnh!”
Sau khi chữ cuối cùng trong “Chú Sát Quỷ” được đọc xong thì thanh kiếm gỗ mang theo lực lượng trảm tà cũng đồng thời bay đến nơi.
Thân kiếm có khí thế như chẻ tre, dọc theo cổ của cô con dâu nhà họ Hình, “xoẹt” một tiếng, chém đứt đầu của hung vật “Khởi Thi”.
Đầu của nó lăn xuống đất còn thanh kiếm gỗ thì cắm phập xuống ngay bên cạnh.