Sau vô số bài đăng có độ thảo luận sôi nổi được cư dân mạng chú ý thì nhóm bạn gái cũ của Tiểu Hà cũng lục tục đăng tải chứng cứ, kể về sự đau khổ mà bọn họ đã phải nếm trải trong đoạn tình cảm không khỏe mạnh kia.
Và người bạn gái cũ mở tiệm làm móng, là đối tượng chú ý trọng tâm trong việc này cũng lựa chọn đăng bài nặc danh.
Cô ấy bày tỏ rằng chuyện này thật sự đã xảy ra, hơn nữa tất cả chi tiết đều hoàn toàn thống nhất với lời kể của Cố Chi Tang.
Sau khi chuyện này xảy ra thì cô ấy đã liên tục mơ thấy cảnh nghĩa trang âm u, vô cùng đáng sợ. Bốn phía xung quanh dường như đang có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Tiếp theo, cô ấy đã bị bệnh nặng một trận và đầu óc cũng đã tỉnh táo hơn nhiều.
Bởi vì vào thời điểm kia, cô ấy vẫn tin vào lý do “quá nhớ người yêu” của Tiểu Hà nên mặc dù cảm thấy tư tưởng và quan điểm sống giữa hai người có chút khác nhau nhưng không hề nghĩ gì thêm.
Bây giờ, khi biết được chân tướng sự việc thì cô ấy đã không thể chịu đựng được nữa, lựa chọn đứng ra nói hết tất cả.
Sở dĩ đăng tải nặc danh là bởi vì cô ấy đang rất suy sụp, chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân bị quay lén, bị lan truyền hình ảnh riêng tư lên trên mạng thì trong thâm tâm cô ấy vẫn cảm thấy xấu hổ, bị sỉ nhục và vô cùng giận dữ.
Cô ấy sợ rằng nếu đứng ra công khai thì sẽ bị người quen nhận ra và nhìn cô ấy với ánh mắt khác thường.
Nhưng cho dù sợ hãi như vậy, cô ấy vẫn quyết định nói hết tất cả.
Cuối cùng, cô gái này còn bày tỏ, tuy rằng bản thân chỉ lên tiếng nặc danh nhưng cô ấy sẽ đến đồn cảnh sát để tố cáo Tiểu Hà, cũng sẽ cố gắng nhớ lại mọi thứ, mong rằng có thể giúp đỡ cảnh sát bắt được kẻ phạm tội và bắt cậu ta phải chịu trừng phạt của pháp luật.
Mọi chuyện đến lúc này thì chân tướng ra sao cũng đã rất rõ ràng rồi.
Khi nhìn thấy sắc mặt âm u và trắng bệch của con trai nhà mình thì mẹ Hà vốn cũng hiểu biết cậu ta đã nhận ra, những gì người phụ nữ trước mặt đã nói có khả năng đều là sự thật.
Con trai của bà ta không hề ngoan ngoãn và hiểu chuyện như trong ấn tượng từ hồi còn nhỏ của bà ta nữa. Tiểu Hà đã làm rất nhiều điều xấu xa sau lưng bà ta.
Nhưng ngay cả khi đã nhận ra mọi việc thì tâm tư của bà Hà đều dồn vào việc làm sao để giúp con trai nhà mình thoát tội mà không phải là trách mắng và răn dạy cậu ta về những hành vi không đúng mực của mình.
Bà ta lao đến trước mặt bà Hứa, vẻ mặt tràn đầy cầu xin, túm chặt lấy cánh tay của bà ấy.
“Em gái nhà họ Hứa à, chuyện này là do con trai Tiểu Hà nhà chúng tôi không đúng, là hành vi của nhà chúng tôi không có đạo nghĩa. Cầu xin cô hãy tha thứ cho thằng bé đi! Về sau, nó tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện như vậy nữa, thằng bé thật sự biết sai rồi!”
“Cô hãy bảo tổ sản xuất chương trình xóa hết những gì vừa quay, được không?”
“Tất cả mọi chuyện đều là tôi làm. Tôi sẽ quỳ xuống xin lỗi cô, cô hãy tha thứ cho thằng bé đi! Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi! Năm nay, thằng bé chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, còn chưa thi đỗ để đi làm, cũng chưa kết hôn.”
“Cuộc đời của thằng bé không thể bởi vì chuyện này mà bị hủy hoại được. Tôi cầu xin cô, hãy nể tình hai gia đình chúng ta trước đây cũng có mối quan hệ thân thiết, hãy nhớ đến tình nghĩa giữa hai ông cụ nhà chúng ta và tha thứ cho thằng bé lần này, được không?”
Bà Hứa cố gắng giằng tay ra, muốn hất tay của mẹ Hà ra khỏi người mình.
Tuy nhiên đối phương như thuốc mỡ dán trên da chó vậy, túm chặt bà ấy không chịu buông tay.
Hai, ba người cùng xúm vào bẻ tay bà Hà ra những không ăn thua gì.
Mẹ Hà vừa đau khổ cầu xin tha thứ, vừa quay đầu lại bảo con trai Tiểu Hà hãy xin lỗi đi.
Nhưng Tiểu Hà lại thờ ơ.
Cậu ta biết chương trình này cực kỳ nổi tiếng trên mạng và còn phát sóng theo hình thức livestream trực tiếp. Do đó, việc cầu xin tha thứ chỉ là làm điều vô ích mà thôi, tất cả đều đã được phát sóng rồi.
Huống chi, bản thân cậu ta cũng chưa nhận thức được bản thân đã sai ở đâu, cũng không hề ăn năn.
Nếu biết rõ hậu quả thì cậu ta đã không làm mấy chuyện dơ bẩn như này, cũng sẽ không đối xử với bạn gái của mình như vậy.
Bà Hứa nghe xong lời nói của mẹ Hà thì vừa tức vừa giận, nhịn không nổi phải lên tiếng mắng chửi:
“Tương lai của con trai nhà chị thì quan trọng còn vong linh của cha tôi thì chẳng lẽ không đáng một đồng sao? Những cô gái vô tội kia chẳng lẽ cũng không đáng để tâm à? Bọn họ cũng có cha mẹ yêu thương mà lại bị con trai nhà chị giày vò, nhục mạ như vậy. Tôi không thể tha thứ cho mấy người được…”
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của các nhân viên trong tổ sản xuất chương trình, bà Hứa đã thoát khỏi sự bám víu của mẹ Hà, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Cố Chi Tang:
“Đại sư Cố, cha của tôi…?”