Tiểu Hà nằm trên giường, trong lúc mơ màng, cậu ta cảm thấy thân thể của mình rất nặng nề, dường như đang bị thứ gì đó đè lên.
Trong giấc mơ, Tiểu Hà nhìn thấy hai người đàn ông, tuổi của hai người đó đều đã khá cao.
Trong đó, có một người có mái tóc bạc trắng, thân thể có màu trong suốt, hình như có vẻ yếu ớt hơn người bên cạnh.
Một người khác nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặt chữ “Quốc”, đôi mắt tràn ngập sự tức giận đang nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Tiểu Hà rất quen thuộc với ông cụ tóc bạc trắng kia.
Khuôn mặt của ông ấy giống hệt như người ở bức ảnh đen trắng đặt trên phần mộ ở nghĩa trang, cũng là khuôn mặt ở tấm ảnh thờ mà bà Hứa đã ôm khi đi “đưa ma”!
Đây là ông cụ nhà họ Hứa!!
Lão quỷ này lại tiếp tục quấn lên cậu ta!
Sắc mặt của Tiểu Hà tái nhợt, cực kỳ khủng hoảng, bắt đầu chạy điên cuồng trong giấc mơ.
Cậu ta cảm thấy người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh ông cụ nhà họ Hứa cũng khá quen mắt, nhưng không thể nghĩ ra được là ai.
Sau khi chạy một lúc thì cậu ta cảm thấy thân thể của mình vô cùng nặng nề, ngã gục xuống đất. Ngay sau đó, cậu ta bị túm gáy nâng lên, vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy người đàn ông trung niên có sắc mặt xanh mét kia đang nghiến răng nghiến lợi nhìn mình.
Đối phương vung tay lên, hung hăng vả vài cái vào miệng của Tiểu Hà.
“Con cháu bất hiếu, mất mặt, đáng xấu hổ! Bắt nạt người khác, không tôn trọng người lớn!”
“Hà XX tôi đây quang minh lỗi lạc cả đời, vậy mà vào phút cuối cùng, nhà họ Hà lại sinh ra một đứa cháu không bằng súc sinh như cậu. Nếu tôi còn sống và xã hội còn ở thời điểm ngày xưa thì lão Hà này sẽ giải quyết cậu bằng một phát súng rồi, tự tay giải quyết tên cặn bã như cậu!”
Tiểu Hà ở trong mơ cảm thấy bản thân đã bị tát đến mặt mũi bầm dập, miệng méo xệch đi.
Và ở bên ngoài đời thật thì cậu ta nằm trên giường cũng hơi giật mạnh lông mày, hai bên má dần dần sưng phù lên, vừa đỏ vừa phồng rộp.
Người đàn ông trung niên đúng là ông cụ nhà họ Hà đã qua đời. Ông ấy đã đến gặp đứa cháu cặn bã cùng với ông cụ nhà họ Hứa.
Bởi vì từng bị chấn thương nên ông cụ nhà họ Hà đã ra đi sớm, lúc chết còn có được một thân Công Đức.
Khi ông ấy qua đời, Tiểu Hà vừa mới sinh ra không lâu, khoảng ba, bốn tuổi. Lúc cậu ta được sinh ra thì những người khác cùng nhà thông gia đã cực kỳ nuông chiều đứa cháu này, yêu thương như tròng mắt của bọn họ vậy.
Vào thời điểm đó, ông cụ nhà họ Hà còn cảm thấy không nên quá nuông chiều đứa trẻ như vậy. Kết quả, ông ấy đã bị con dâu nói rằng có lòng dạ cứng rắn, không thích cháu trai.
Ông cụ nhà họ Hà cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, làm sao có ông nội nào không thích cháu trai nhà mình được chứ?
Ông ấy không muốn trở thành người phản diện, bị con cháu ghi hận nên dứt khoát mặc kệ, nhắm mắt xuôi tay đi xuống địa phủ, tự nhủ rằng con cháu đều sẽ có phúc phận riêng của chúng nó.
Trước khi xuống địa phủ, ông ấy cũng không có tình yêu vô tư mà đưa hết Công Đức đã tích góp cả đời cho con cháu. Tất cả Công Đức đều được ông ấy mang theo xuống bên dưới.
Bởi vì không muốn đi đầu thai quá sớm, bản thân lại có Công Đức, nên ông cụ lương thiện nhà họ Hà đã được nhận trợ cấp dưới địa phủ, sống rất nhàn nhã và thoải mái.
Ai ngờ được rằng, khi ông ấy đang vui vẻ xem chương trình “Linh Sự” thì trên màn ảnh điện thoại di động âm phủ của ông ấy đã hiện ra khuôn mặt của con dâu và cháu trai nhà mình.
Lúc biết được thế hệ con cháu của mình lại làm ra loại chuyện kia ở lễ tang, gây ra ác nghiệt thì ông cụ nhà họ Hà đã tức giận đến mức giậm chân.
Khi hồn phách của ông cụ nhà họ Hứa đã nuôi dưỡng ổn định, được đưa về địa phủ thì ông cụ nhà họ Hà đã lập tức tìm đến xin lỗi và dẫn ông ấy vào giấc mơ của Tiểu Hà.
Ông cụ nhà họ Hà mắng chửi mấy câu nhưng vẫn chưa hết giận, quay đầu nói với ông cụ nhà họ Hứa:
“Anh trai, đến lượt anh! Hôm nay, cho dù anh có đánh chết đứa cháu súc sinh này thì tất cả trừng phạt của bên địa phủ đều tính lên đầu em!”
Ông cụ nhà họ Hứa thở dài, ánh mắt lạnh lùng: “Không cần thiết phải làm vậy đâu, em trai. Loại con cháu không biết ăn năn, hối cải như này không đáng giá chúng ta phải làm vậy.”
Lão Hà lại tát cậu ta thêm vài cái rồi ném thẳng xuống đất: “Anh nói cũng có lý. Từ nay về sau, tôi sẽ coi như không có con cháu như cậu!”
Đợi đến khi Tiểu Hà run rẩy tỉnh lại từ trong giấc mơ thì mới phát hiện ra hai má của mình tím tái, miệng đầy mảnh răng vỡ và bọt máu.
Đương nhiên, những chuyện này đều sẽ xảy ra vào lúc sau…