Người đàn ông kia quan sát gương mặt lạnh lùng của vợ mình và cảm thấy dường như thái độ của cô ấy hôm nay có chút lạnh nhạt hơn bình thường.
Anh ta cũng không nghĩ nhiều thêm, vươn tay vỗ con trai đang ngồi trong lòng mình:
“Tiểu Thạc, mẹ và cậu đến đón con này. Sao con không chào hỏi vậy?”
Bởi vì sáng nay, lúc cô Cảnh đưa Tiểu Thạc đến trường, bởi vì cậu bé không ngoan ngoãn ăn hết bữa sáng nên cô ấy đã nghiêm túc dạy bảo cậu bé hai câu.
Vì vậy, Tiểu Thạc đến tận bây giờ vẫn còn hờn dỗi, chỉ “hừ” một tiếng rồi dúi đầu vào trong lòng cha mình, cố ý không nhìn về phía cô Cảnh, cũng không lên tiếng chào hỏi ai.
Nếu như còn ở lúc trước thì cô Cảnh sẽ cảm thấy rất đau xót và buồn bã.
Tuy nhiên, bây giờ, sắc mặt của cô ấy vẫn bình thản như thường, chỉ chăm chú quan sát khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Thạc.
Đại sư Cố đã nói rằng, thân thể và khuôn mặt của một người sẽ bởi vì linh hồn bên trong mà phát sinh thay đổi.
Con trai Tiểu Thạc từ trước đến nay vẫn luôn được nhiều người khen rất giống cha và cũng bị nói không hề giống cô ấy chút nào.
Bây giờ quan sát kỹ càng hơn thì đôi mắt của đứa trẻ này là mắt một mí, hơi dài và nhỏ. Tuy nhiên, cô ấy và chồng mình đều là người có đôi mắt hai mí, to tròn.
Đến lúc này thì cô ấy cũng biết rằng, đôi mắt của Tiểu Thạc được di truyền từ người phụ nữ kia.
Càng quan sát lâu hơn thì tâm trạng của cô Cảnh càng trở nên bình tĩnh lạ kỳ. Bỗng nhiên, cô ấy vươn tay ra và sờ lên đầu của Tiểu Thạc, đồng thời cũng niệm thầm chú thuật mà Cố Chi Tang đã dạy lúc trước.
Khi cảm nhận được một dòng nước ấm kỳ lạ từ thân thể của Tiểu Thạc, chạy dọc theo lòng bàn tay và chảy vào cơ thể của mình thì cô Cảnh cũng cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn hẳn, phần bụng có chút nặng nề lúc trước cũng đã thoải mái hơn rất nhiều.
Năm đó, cô ấy mang thai gần mười tháng và bị khó sinh. Trong quá trình sinh con, cô ấy đã suýt chết trên bàn mổ vì vậy đã có di chứng để lại, mắc một số căn bệnh phụ khoa.
Sau khi lấy lại tinh khí từ thân thể Tiểu Thạc thì đã có một phần trong đó giúp chữa trị tổn thương trên thân thể của cô ấy. Đây là niềm vui bất ngờ mà cô ấy không hề biết trước.
Bị Tiểu Thạc né tránh thì cô Cảnh cũng không tức giận, chỉ nhìn thằng vào mắt của chồng mình và nói với giọng điệu tràn đầy hận thù:
“Chúng ta ly hôn đi, ngay lập tức.”
Người đàn ông kia: “?”
Vẻ mặt của anh ta ngơ ngác: “Bà xã, em đang nói đùa gì vậy? Vì sao phải ly hôn chứ?”
“Phá Vỡ Bức Tường Thứ Nguyên” không nhịn nổi nữa, lên tiếng cười nhạo: “Đừng có giả vờ giả vịt nữa, nhà anh đã đối xử với chị gái của tôi như thế nào thì còn tưởng rằng nhà chúng tôi không biết gì hết sao?”
Đúng lúc này, người đàn ông đang bối rối và kích động cũng nhận được điện thoại của mẹ ruột anh ta.
Bà cụ ở đầu bên kia điện thoại khóc lóc ầm ĩ vang trời, nói rằng bà ta vừa mới ra khỏi cửa đã suýt chút nữa bị hàng xóm mắng chết, còn nói rằng con dâu đã tham gia một chương trình thực tế về huyền học và vụ việc bọn họ giấu tro cốt vào trang sức bằng vàng đã bị người dân cả nước biết hết rồi!
Bà ta còn nói rằng con dâu ở trong chương trình đó đã kiên quyết muốn lấy lại tinh khí của Tiểu Thạc để khiến thằng bé trở thành một con ma ốm.
Do đó, bà cụ đã dặn dò con trai nhà mình nhất định phải ngăn cản cô ấy, tuyệt đối phải bảo vệ tốt Tiểu Thạc, không để cho cô Cảnh tiếp cận cậu bé!
Sau khi nghe xong điện thoại thì sắc mặt của người đàn ông kia lập tức trắng bệch, tâm trạng hoảng hốt: “Em, em đều biết hết rồi sao?”
Nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của vợ mình thì anh ta đột nhiên nhận ra được điều gì đó:
“Vừa rồi cô sờ đầu Tiểu Thạc làm gì vậy? Cô muốn biến thằng bé thành ma ốm sao?!”
Cô Cảnh xoay người muốn rời đi: “Tôi sẽ tìm một luật sư để soạn thảo tài liệu ly hôn, chúng ta nhanh chóng chia tay đi. Bây giờ tôi cứ gặp gia đình nhà các người thêm một giây đồng hồ nào thì sẽ cảm thấy vô cùng buồn nôn!”
“Cô không được đi! Cô nói mọi chuyện rõ ràng đã, trả lại sự khỏe mạnh cho Tiểu Thạc trước đi!”
Người đàn ông gấp gáp gào lớn một tiếng, muốn bước lên kéo lại cô Cảnh thì đã bị “Phá Vỡ Bức Tường Thứ Nguyên” đứng bên cạnh, sớm không thể kiềm chế lửa giận, đấm cho một phát.
Anh ấy lập tức đứng chắn đằng trước, che chở chị gái nhà mình:
“Thứ cặn bã không biết xấu hổ như anh còn dám động tay động chân à? Anh thử đến gần chị tôi xem! Đừng có nói ra mấy lời thối tha như chúng tôi lấy đi sức khỏe của thằng bé. Vốn dĩ nó chính là một con tu hú chiếm tổ, là đứa vô ơn hại chết cháu trai ruột thịt của tôi!”
“Cả gia đình nhà anh có tâm tư độc ác như rắn rết muốn lấy mạng chị gái nhà tôi nên bây giờ, gia đình chúng tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi.”