Sau khi đọc xong bài viết này không lâu thì các thành viên trong tổ điều tra Linh Tổ đã nhận được một cuộc gọi từ sở cảnh sát địa phương và phân bộ Linh Tổ ở thành phố Phong.
Hóa ra, sau khi cảnh sát địa phương nhận được báo án, đến nhà tìm kiếm manh mối thì về cơ bản đã xác định được các thông tin trong vụ việc của người báo án đều đúng sự thật. Hai vợ chồng nhà này đã lái xe trở về “thôn Thiên Vân” kia.
Tuy nhiên, khi bên cảnh sát đi theo bản đồ đến khu vực lân cận thôn thì bọn họ chỉ tìm thấy một mảnh đất hoang vu, trống trơn và cánh đồng ở hai bên đường.
Không có ngôi làng nào.
Cũng không có nhà cửa và người dân.
Các sĩ quan cảnh sát đi xung quanh nơi đó vài vòng nhưng chưa phát hiện được bất cứ bóng người nào. Tất cả đều tròn mắt, xác nhận nhiều lần và đối chiếu liên tục với bản đồ và thiết bị dẫn đường.
Cuối cùng, bọn họ không thể không suy đoán rằng vụ việc kỳ dị này rất có thể là một sự kiện huyền học nên đã liên lạc với bên Linh Tổ.
Chỉ tiếc rằng, khi bên Linh Tổ nhận được thông báo về vụ việc thì đã bị bên Huyền Môn nhanh chân chiếm trước.
Sau khi bên Huyền Môn đào được thông tin từ miệng của tên mật thám thì đã cử một nhóm huyền sư đến thôn Thiên Vân trước và tuyên bố rằng bọn họ sẽ chịu trách nhiệm điều tra vụ việc này.
Trong đội ngũ đồng hành còn có Yến Thừa bị phó chưởng môn Càn Thanh Môn bắt đi cùng.
Tổ điều tra không còn cách nào khác, đành phải phân chia một tổ đội nhỏ đi theo bảo vệ Yến Thừa.
Nhân viên Linh Tổ đến đón cô nói tiếp: “Lúc đó, người của bên Huyền Môn đã bắt đầu điều tra khu vực xung quanh thôn Thiên Vân. Bọn họ nói rằng nơi này đã bị âm khí bao phủ nên hình thành một thủ thuật che mắt.”
“Bọn họ muốn đặt Yến Thừa – người đang cầm Ngọc Chỉ Cốt trong tay, ở mắt trận và dùng Ngọc Chỉ Cốt để hấp thụ âm sát khí ở xung quanh.”
“Chẳng bao lâu sau, khu vực kia đã bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, cực kỳ quỷ dị. {Thôn Thiên Vân} kia cũng hiện ra trong lớp sương mù mờ ảo đó và đám người đó đã ngay lập tức đi vào trong.”
“Cho đến bây giờ thì chúng tôi đã hoàn toàn mất liên lạc với những người ở bên trong, cũng không có ai đi ra ngoài cả.”
Cố Chi Tang nghe xong thì đã nhíu chặt hai hàng lông mày.
Những người khác có thể không biết nhưng cô lại vô cùng rõ ràng, đoạn xương ngón tay trên người Yến Thừa quả thật có năng lực hấp thụ âm sát khí nhưng cũng không thần kỳ như trong lời đồn.
Nếu đặt anh ở trung tâm mắt trận để hấp thụ sát khí thì chỉ sợ Ngọc Chỉ Cốt kia cũng không hấp thụ được bao nhiêu, có khi đa số đều bị thân thể có thể chất “điềm xấu” của anh cắn nuốt!
Cô đã phải rất vất vả mới có thể thanh lọc được âm khí và khống chế được tình huống của anh ổn định hơn mà bây giờ có khi đã bị hành động này của Càn Thanh Môn phá hoại rồi.
Đồng thời, Yến Thừa cũng chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự đau đớn do âm sát khí tăng trưởng.
Cố Chi Tang trầm ngâm một lúc rồi nói: “Hãy dẫn tôi đến thẳng vị trí của {thôn Thiên Vân} kia đi.”
Nhân viên Linh Tổ đến đón không ngờ được rằng Cố Chi Tang lại tích cực như vậy, hơi sửng sốt một lát rồi dò hỏi thêm:
“Bây giờ đi luôn sao? Chỉ đạo Cố có muốn chờ thêm một lúc nữa, đợi tôi triệu tập thêm một vài nhân viên trong tổ điều tra rồi đi cùng nhau không?”
Cố Chi Tang lắc đầu nói: “Không cần, cứ đưa tôi đến đó xem thử trước.”
“Vậy được, bây giờ tôi sẽ đưa cô đến đó luôn.”
Nhân viên Linh Tổ đến đón đã lái xe gần hai giờ đồng hồ từ sân bay đến vị trí của “thôn Thiên Vân” kia.
Trong lúc đó, Cố Chi Tang ngồi ở ghế lái phụ vẫn luôn nhìn vào bản đồ và thiết bị chỉ đường trong tay, đồng thời cũng quan sát những cánh đồng trải dài ở hai bên đường và khung cảnh thôn quê càng ngày càng hoang vắng lướt qua cửa xe.
Khi xe đi chậm lại thì đôi mắt của cô vẫn bình tĩnh nhìn khung cảnh ngoài cửa xe, vẻ mặt có chút khá nghiêm túc.
Dưới góc nhìn của cô thì khu vực này cũng không chỉ đơn giản là một bãi đất trống không có gì cả như lời của cư dân mạng và các nhân viên Linh Tổ.
Bầu không khí trên không bên trên khu vực này như một cái chuông màu xám khổng lồ đang úp xuống dưới, bao phủ toàn bộ vùng ngoại ô thành phố.
Âm sát khí mà mắt thường không thể nhìn ra được đang cuồn cuộn khuếch tán ra xung quanh, lan gần đến khu vực nội thành của thành phố Phong.
Tình cảnh quỷ dị này khiến cho cô nhớ đến vụ việc lần trước đi điều tra vụ án con gái út nhà họ Trịnh mất tích ở khu vực các tỉnh thành phía Nam và vạch trần được vụ án buôn bán người quy mô lớn ở đó.
Lúc đó, trên bầu trời của khu vực kia cũng bị bao phủ bởi một đoàn không khí màu xám như này.
Thậm chí, ở lúc đó, đoàn không khí kia không bao trùm phạm vi rộng lớn và có độ che phủ dày đặc như thế này.
Cô có thể tưởng tượng ra được, dưới lớp âm khí màu xám này nhất định đang cất giấu một bí mật kỳ quái và vô cùng thảm thiết.