Ước chừng khoảng mười phút sau, âm sát khí trên người Yến Thừa rốt cuộc cũng được khống chế ổn định lại, không còn cuồng loạn nữa.
Đôi môi mỏng trắng bệch của anh đã nhuốm một màu máu nhàn nhạt, một thân quần áo đỏ rực như lửa làm nổi bật gương mặt trắng nõn như ngọc thạch và chiếc mũi cao thẳng.
Nhìn anh bây giờ như một con quỷ nam có ngoại hình vô cùng xinh đẹp vừa mới bò ra từ địa ngục.
Sau khi đến gần hơn để quan sát và tiếp xúc thêm thì Cố Chi Tang đã hiểu được vì sao từ ánh nhìn đầu tiên thấy “cô dâu” đội khăn voan màu đỏ ngồi trên giường thì cô lại có cảm giác hơi kỳ lạ rồi.
Yến Thừa có thân hình mảnh khảnh, cao gần 1m9, khi ngồi thì cũng tương đối cao gầy.
Tuy rằng nhìn bề ngoài anh có vẻ hơi gầy gò nhưng khi Cố Chi Tang đỡ thân thể bị mất hết sức lực của anh lên thì có thể cảm nhận được rõ ràng dưới lớp áo cưới mỏng manh là một người có thân hình vai rộng, eo hẹp.
Bả vai và cánh tay của anh đều có cơ bắp căng phồng, nhìn không hề quá mức khoa trương, phần cơ bắp ở eo và bụng cũng khá dẻo dai, mạnh mẽ.
Đúng là không hề giống như một cô gái mặc đồ cưới.
“Tang Tang…”
Yến Thừa đã quá lâu không được uống nước nên giọng nói có hơi khàn đặc, khi anh vô thức gọi cô hai tiếng thì cả hai người đều sửng sốt.
Ở hai lần gặp mặt trước thì Yến Thừa đều mặc áo vest thẳng thớm, mặt mày như họa, vừa lịch sự vừa xa cách gọi cô là “đại sư Cố”.
Cũng may, Cố Chi Tang chỉ hơi sửng sốt một chút, không nghĩ nhiều thêm và lên tiếng dò hỏi:
“Sao anh lại…”
Làm sao anh lại mặc trang phục kết hôn, đội khăn voan màu đỏ, còn bị hạ thuật cấm ngôn, cấm cử động, ngồi trong căn phòng không có một bóng người này vậy?
Yến Thừa cũng hiểu được ý của Cố Chi Tang trong câu hỏi còn chưa nói hết kia.
Tình cảnh bản thân yếu ớt đến nhường này, còn vô cùng chật vật đã bị người trong lòng nhìn thấy toàn bộ. Chuyện này khiến cho thanh niên có lòng tự trọng cao, tính tình hướng nội khó có thể chấp nhận nổi.
Màu đỏ ửng trên hai tai của anh không hề phai nhạt đi mà trái lại, còn càng ngày càng đỏ hơn.
Cố Chi Tang liếc mắt nhìn tai anh một cái, giả vờ như không thấy gì, tiếp tục hỏi thêm:
“Không phải người của bên Huyền Môn đã dẫn anh vào đây sao? Bọn họ đâu rồi?”
Nhắc đến Huyền Môn thì khuôn mặt của Yến Thừa cũng lộ ra một chút tức giận, bất đắc dĩ nói:
“Quả thật chúng tôi đã cùng nhau đi vào. Vị tiền bối ở Huyền Môn kia liên tục nói rằng âm hồn ở đây không đáng để sợ hãi nhưng chẳng bao lâu sau thì tất cả bọn họ đều rơi vào tay giặc.”
Theo lời kể của Yến Thừa thì anh đã bị bắt đi khi đang ở nhà xử lý nghiệp vụ công ty.
Lúc trận pháp trong nhà vang lên tiếng cảnh báo thì anh vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện một ông cụ có lông mày dài, vẻ mặt ngạo nghễ đứng ngay trước mặt. Ông ta không hề giải thích một câu nào, túm anh mang đi luôn.
Dọc đường đi, những người đó cũng không hề có thái độ hòa nhã gì với anh cả. Tuy nhiên, Yến Thừa cũng đã quen với chuyện người của Huyền Môn luôn coi anh như hồng thủy và mãnh thú rồi.
Nhưng ai ngờ được rằng, sau khi đến nơi thì lão già Huyền Môn kia lại muốn anh ngồi ở mắt trận, hấp thụ tất cả âm khí xung quanh thôn.
Vì để bảo vệ anh, tổ đội nhỏ của Linh Tổ còn phát sinh xung đột với người của Huyền Môn.
Tuy nhiên, lão già Huyền Môn kia kiên quyết không nghe khuyên bảo, cố chấp muốn dẫn cả đoàn người đi vào trong thôn.
Vừa mới đi vào trong thì bọn họ đã bị bao vây bởi hàng nghìn, hàng vạn Lệ Quỷ.
Khi đó, thân thể của Yến Thừa vẫn còn đang bị đả thông huyệt khiếu, vẫn điên cuồng hấp thụ âm sát khí ở xung quanh.
Còn lão già khiến anh bị như vậy lại đang vội vàng đối phó với hàng trăm quỷ hồn xông đến từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không có thời gian rảnh để đóng lại huyệt khiếu cho anh.
Mãi đến hai giờ sau, cả đoàn người Huyền Môn và tổ đội nhỏ của Linh Tổ đi vào cùng anh đều biến mất.
Chỉ còn chừa lại một mình Yến Thừa đứng tại chỗ, điên cuồng hấp thụ âm sát khí. Vây quanh anh là một loạt quỷ hồn có sắc mặt trắng xanh, tình trạng tử vong khác nhau.
Chúng nó quây tròn vòng trong vòng ngoài, ngạc nhiên quan sát anh như đang nhìn động vật trong vườn thú vậy.
Yến Thừa nói đến đây thì cũng có chút bất đắc dĩ:
“Hình như do vị tiên sinh già kia đã đả thông huyệt khiếu của tôi, khiến cho thân thể của tôi điên cuồng hấp thụ âm khí ở xung quanh nên đã khiến những quỷ hồn kia không thể tiếp cận gần tôi được.”
“Coi như cũng là nhờ họa được phúc, trở thành công cụ bảo vệ sự an toàn cho tôi.”
Bởi vì hồn thể của âm hồn cũng được tạo thành từ âm khí và hồn khí.
Quỷ Hồn có đạo hạnh yếu kém nếu đến quá gần Yến Thừa thì lực lượng của chúng nó sẽ lập tức bị kéo ra và bị Yến Thừa hấp thụ mất.
Khi nhận ra tình huống này thì đám âm hồn kia tất nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ, đồng thời, chúng nó cũng cảm thấy rất mới lạ. Vì vậy, chúng nó mới vây quanh Yến Thừa để quan sát và tìm hiểu thêm.
Có thể nói, ngày hôm đó là ngày mà Yến Thừa được gặp nhiều quỷ nhất trong đời mình.