Sau khi nói ra đầu đuôi câu chuyện thì con quỷ nữ kia đã nở một nụ cười âm u, sầu thảm, nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang:
“Sứ giả đại nhân, tôi chỉ vì muốn báo thù cho bản thân mà thôi, có gì sai chứ? Nếu ông trời không đối xử công bằng với tôi thì tôi sẽ tự mình đòi lấy!”
Cố Chi Tang nói: “Nếu chuyện báo thù không sai thì những dân làng vô tội chết dưới tay cô có làm gì sai đâu? Từ những người vì miếng cơm manh áo nên phải đi dự buổi tiệc kết hôn kia đến những đứa trẻ vô tội còn không đến tham gia, cô có từng tha cho bất kỳ ai trong đó không?”
“Vì dục vọng cá nhân mà cô đã chôn vùi tính mạng của hơn mấy trăm người trong thôn. Khi cô quyết định làm ra những hành động kia thì thật ra cũng đã đi ngược lại với tư tưởng {oan có đầu, nợ có chủ} rồi.”
Chuyện muốn báo thù tất nhiên không hề sai trái.
Công bằng mà nói, nếu cô gặp phải chuyện tương tự thì cũng sẽ oán hận, sẽ muốn báo thù, thậm chí có khi còn tàn nhẫn hơn cô con gái cả nhà họ Tiếu này.
Cô sẽ không để cho cha mẹ nhà họ Tiếu và tên mua xác kia chết thoải mái như vậy, chỉ bị hồn phi phách tán thôi. Cô sẽ khiến bọn họ phải chịu đủ loại tra tấn dưới mười tám tầng địa ngục, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Tuy nhiên, Cố Chi Tang không trơ trẽn liên lụy đến những người vô tội vì chuyện riêng của bản thân như vậy.
Tư tưởng và đạo nghĩa trong thâm tâm của cô cũng sẽ không cho phép bản thân quay lưỡi dao về phía kẻ yếu.
Nhưng mà, cô con gái cả nhà họ Tiếu chỉ cười lạnh một tiếng, không ngừng lắc đầu và gào thét:
“Cô không phải là tôi, đừng có đứng thẳng nói chuyện không đau lưng như vậy, cô thì biết cái gì chứ?”
“Tôi không muốn phải chờ đợi nữa. Dựa vào cái gì mà tôi bị tra tấn tàn tạ trong đau đớn và oán hận mà những tên cặn bã kia lại có thể sống hạnh phúc ở bên ngoài.”
“Tôi không muốn chờ, cũng không chờ nổi nữa! Tôi muốn bọn họ phải ngay lập tức đi chết!”
“Bọn họ phải chịu báo ứng!”
Nhìn con quỷ nữ có cảm xúc nóng nảy kia, Cố Chi Tang hơi rũ mắt xuống. Cô biết bản thân không thể phán xét được sự đúng sai trong hành động của con quỷ nữ đó, chỉ là cô có vài phần đồng tình với nó.
Từ góc nhìn của nó thì tất cả mọi hành vi và oán hận bây giờ đều là hậu quả sau khi bị giày vò đến cùng cực trong đau khổ.
Nó nói cũng đúng. Khi còn sống, nó chỉ là một người bình thường, lúc gặp được những đau khổ kia, ngoại trừ việc giày vò, bóp méo bản thân thì nó cũng chẳng còn cách nào khác.
Nhưng đối với những dân làng vô tội thì chuyện này chẳng khác gì tai ương ngập đầu.
Các quỷ hồn vây quanh hóng chuyện cũng càng ngày càng nhiều hơn. Tất cả đều nhỏ giọng bàn tán và bày tỏ suy nghĩ của mình.
Cố Chi Tang khẽ thở dài một hơi rồi bình tĩnh nói:
“Vậy nếu bỏ qua mấy chuyện Nhân Quả này thì chẳng lẽ, cô không nhận ra chuyện bản thân gặp phải và những gì diễn ra trong thôn Thiên Vân có gì đó không ổn hay sao?”
Con quỷ nữ kia chỉ cười lạnh một tiếng, không muốn nói thêm lời nào.
Cố Chi Tang: “Nếu cô tin tưởng tôi thì hãy để cho tôi chạm vào linh hồn của cô xem thử. Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy.”
“Ôi, ai biết được sứ giả Cố có giống như đám huyền sư kia không, có nhân cơ hội động tay động chân với tôi hay không chứ?”
Ngoài miệng thì con quỷ nữ này vẫn lên tiếng châm chọc nhưng trong thâm tâm nó vẫn có một chút cảnh giác. Sau cùng, nó đã đồng ý Cố Chi Tang rút ra một tia hồn lực của mình.
Cảm nhận hồn lực vặn vẹo, đau khổ và một tầng nghiệt lực dày nặng bao trùm xung quanh thì Cố Chi Tang đã nhíu chặt lông mày, khuôn mặt hiện rõ sự giận dữ.
Cô mở mắt ra, nói với con quỷ nữ kia: “Cô có biết sát nghiệt trên người cô đã cực kỳ dày nặng rồi hay không?”
“Chỉ cần cô bước ra ngoài kết giới này thì sẽ bị trời giáng thiên lôi trách phạt, luân hồi sáu cõi sẽ không để cô tồn tại.”
Con quỷ nữ: “Vậy thì sao? Ông trời muốn phạt thì cứ phạt thôi. Tôi biết bản thân đã tàn sát cả thôn thì không còn là người lương thiện nữa rồi. Nhưng vậy thì sao chứ? Tôi đã làm người tốt cả đời rồi, bây giờ chỉ cần có thể báo thù thôi, còn lại thì tôi chẳng quan tâm gì nữa.”
Cố Chi Tang nở một nụ cười lạnh lùng: “Có thể cô thật sự không cần gì nữa. Nhưng nếu tôi nói với cô rằng, tất cả mọi chuyện cô gặp phải, dẫn đến hành động tàn sát toàn thôn Thiên Vân đều là do bị người khác lợi dụng thì sao?”
“Cô chỉ là một con dao sắc bén, dễ sử dụng, lại còn ngu ngốc mà thôi!”
Con quỷ nữ khựng lại: “Cô có ý gì vậy?”
Cố Chi Tang: “Chẳng lẽ cô không phát hiện ra, tất cả dân làng đã chết đều không có hồn phách sao? Linh hồn của bọn họ đều biến mất không để lại chút dấu vết nào!”
Vừa nghe xong lời của cô thì con quỷ nữ kia vẫn chưa tin tưởng lắm.
Sau khi nó giết chết tất cả dân làng thì quả thật không có âm hồn nào tìm đến nó để báo thù. Khi đó, nó đang dồn hết tâm trí và sức lực vào việc tìm cách phá hủy kết giới, tìm cách báo thù nên hoàn toàn không hề để ý gì đến chuyện này.
Nó còn tưởng rằng đám dân làng kia rất thức thời, tự biết bản thân bọn họ không phải là đối thủ của nó nên đã chạy trốn xuống địa phủ từ lối đi thông giữa hai giới Âm – Dương.
Bây giờ suy xét cẩn thận lại thì cô đã tàn sát già trẻ trong thôn vì báo thù riêng thì làm sao có thể không có một ai oán hận, muốn liều mạng trả thù lại được chứ?