Cách thức chậm rãi như đun nước nấu ếch xanh này sẽ để lại cho con người một ít hy vọng.
Như vậy thì sẽ khiến cho đám người huyền sư này có một suy nghĩ rằng: Ngộ nhỡ chỉ cần chờ đợi thêm một chút nữa thì sẽ có đội ngũ cứu trợ đến đây thì sao?
Bọn họ cứ ôm ý nghĩ như thế và cố gắng chịu đựng.
Chỉ trong vòng hai ngày ngắn ngủi, Anh Thai ở trong bụng bọn họ đã càng ngày càng lớn hơn!
Đây cũng là kế hoạch của cô con gái cả nhà họ Tiếu, lợi dụng điểm yếu ớt trong lòng người để thực hiện âm mưu của mình.
Nó chỉ cần chờ đến khi những Anh Thai này cắn nuốt sạch sẽ đám huyền sư kia thì nó cũng sẽ xé rách hồn phách của đám Anh Quỷ đó để hấp thụ lực lượng, coi như là gián tiếp lấy được máu thịt và sức sống của đám huyền sư kia.
Lúc này, Anh Quỷ trong bụng của phó chưởng môn Càn Thanh Môn dường như cũng cảm ứng được nguy hiểm, điên cuồng nhúc nhích.
Nhưng bởi vì đạo hạnh của ông ta rất thâm sâu, nên giọng nói vẫn còn mạnh mẽ vang dội: “Cô muốn làm cái gì vậy?!”
Cố Chi Tang bình tĩnh nhìn cái bụng đang không ngừng động đậy kia, không hề nể mặt chút nào mà bật cười: “Đúng là một cảnh tượng đẹp đẽ.”
Giọng nói của cô đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Bây giờ có lẽ ông đã có chút đồng cảm với người phụ nữ vô tội đã bị ông đùa giỡn và chịu đựng sự đau khổ do bị bỏ rơi rồi, đúng không?”
“Nhưng mà, vẫn còn chưa đủ.”
Trong cuộc đời lâu dài của phó chưởng môn Càn Thanh Môn, cho dù ông ta không trực tiếp ra tay sát hại người thường nhưng lại bởi vì sự kiêu ngạo, tự phụ, khinh thường và coi tính mạng của những người bình thường không bằng một con kiến nên đã gián tiếp hại chết rất nhiều người.
Nhìn bề ngoài thì ông ta có vẻ trời quang trăng sáng, có cốt cách cao thượng tựa thần tiên nhưng dưới chân là hàng loạt sinh mệnh của những người vô tội, cũng không phải là một người trời không dính chút bụi trần nào.
Ví dụ như Yến Thừa.
Nếu không phải anh có tâm trí kiên định, cho dù đã hấp thụ âm sát khí liên tục trong hai ngày nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, chịu đựng sự đau đớn khi gân mạch gần như sắp nổ tung bất cứ lúc nào thì có khi anh đã sớm mất khống chế rồi.
Nếu lúc Cố Chi Tang tìm được Yến Thừa mà anh đã trở thành một hung vật không còn lý trí thì có lẽ sự việc còn khó giải quyết hơn cô con gái cả nhà họ Tiếu.
Đến lúc đó, cho dù Cố Chi Tang có một chút quan tâm đến anh thì với tình hình này cũng chỉ có thể ra tay diệt trừ anh mà thôi.
Tất cả Nhân Quả và thảm kịch này không xảy ra là bởi vì Yến Thừa có đủ nghị lực và tốc độ của Cố Chi Tang cũng rất nhanh chóng.
Tuy nhiên, ba vị huyền sư đã chết cùng với mấy trăm dân làng bỏ mạng đều vĩnh viễn không thể quay về được nữa.
Khoản nợ máu này đều sẽ tính lên đầu phó chưởng môn Càn Thanh Môn.
Hay nói cách khác, loại người như ông ta, chỉ biết ỷ vào việc bản thân có một chút năng lực mà đã coi địa vị của mình cao cả hơn người khác, coi những người bình thường và thuật sĩ không mạnh bằng ông ta chỉ bằng con kiến thì chính ông ta là thủ phạm thúc đẩy mọi việc.
Tuy nhiên, cho dù chuyến đi hôm nay kết thúc và những người trong Càn Thanh Môn đã bị dạy một bài học nhớ đời, bị tát thẳng vào mặt nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không thay đổi.
Bọn họ sẽ không nhận ra được sai lầm của bản thân, chỉ biết oán trách đám mật thám, phàn nàn Cố Chi Tang và Linh Tổ, thậm chí còn đổ lỗi cho Yến Thừa.
Làm thế nào mới có thể khiến những thuật sĩ đứng trên cao nhìn xuống cảm nhận được sự ăn năn, hối hận thực sự là một vấn đề khá khó khăn.
Nếu giết chết tất cả thì lại không thực tế cho lắm.
Bởi vì có một bộ phận trong đám người kia vẫn còn chút lương tâm.
Cố Chi Tang không phải là thẩm phán trên trần gian, cũng không phải là Diêm Vương chốn địa phủ, cô không có quyền tùy tiện cướp đoạt tính mạng của người khác.
Nếu cô ra tay diệt trừ hồn phách của phó chưởng môn Càn Thanh Môn thì sẽ bị lây dính nghiệt lực và Nhân Quả.
Vì một tên cặn bã như vậy thì không đáng để cô làm bẩn kiếm của mình.
Cố Chi Tang suy nghĩ một lúc sau đó đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra, dường như cô đã nghĩ ra được một biện pháp giải quyết nên trên khuôn mặt đã hiện lên ý cười.
Chỉ là ý cười này không hề là sự vui vẻ chân thành.
“Nếu ông đã coi những người phàm trần chỉ bằng một con kiến, có thể tùy tiện chà đạp thì chẳng bằng, ông hãy nếm thử cảm giác bị người ném xuống đáy vực đi.”
Cô vừa dứt lời thì lập tức phủ lên trên thân kiếm một phần hồn lực cường đại.
Phó chưởng môn Càn Thanh Môn thấy vậy nên trong lòng cũng đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành.
Còn chưa đợi ông ta lên tiếng uy hiếp thì đã cảm thấy cực kỳ đau nhức ở Linh Đài như linh hồn bị thứ gì đó xé rách, khiến cho ông ta phải kêu rên thảm thiết.
“Không!!”