Ngoài ra, nạn nhân họ An là sinh viên của học viện mỹ thuật và người doanh nhân khởi nghiệp kia cũng có một số liên quan đến giới mỹ thuật trong nước.
Bản thân doanh nhân kia không có văn hóa gì, là một tên quê mùa và là nhà giàu mới nổi gần đây. Sau khi trở nên giàu có hơn thì người này đã mua một số đồ cổ bằng ngọc, mua cả tranh cổ để trưng bày trong cửa hàng của mình, bị lừa gạt mất không ít tiền.
Từ lời khai của gia đình doanh nhân này thì ông ta quen biết rất nhiều người bán tranh, còn thường xuyên đi xem triển lãm tranh, bị đối phương coi như nhà giàu lắm tiền và bị lừa mua tranh giá cao. Trong nhà bọn họ đang có một đống “giấy lộn” như vậy!
Bên cảnh sát vẫn chưa kịp tiếp tục điều tra sâu hơn thì vụ án này đã được chuyển giao cho Linh Tổ. Cho nên, bên cảnh sát cũng không tiếp tục điều tra nữa.
Nghe đến đây, nhân viên phụ trách Linh Tổ càng cảm thấy xấu hổ hơn: “… Thật ngại quá, sớm biết như vậy thì chúng tôi đã không can thiệp lung tung rồi, còn làm chậm tiến độ điều tra của mọi người!”
“Anh nói gì vậy, tất cả mọi người đều cố gắng hết sức để có thể giải quyết vụ án mà thôi.”
Sĩ quan cảnh sát cũng xua tay nói: “Nhưng mà, cô Cố, tôi có một chút tò mò. Vụ án này thật sự không có yếu tố thần quái à?”
Dù có thế nào, bên cảnh sát vẫn cảm thấy những lời tiên đoán kia không được bình thường và những vụ án tử vong kia cũng có nhiều điều kỳ lạ.
Sĩ quan cảnh sát lại nói thêm: “Đúng rồi, thật ra chúng tôi đã từng thử gửi thông tin về vụ án này ra bên ngoài. Tin nhắn thì đúng là có thể gửi đi, nhưng dư luận bên ngoài dường như chẳng quan tâm gì đến chuyện này cả. Chẳng lẽ điều này cũng không…?”
Cố Chi Tang không phủ nhận: “Anh đã đoán đúng rồi. Cho nên, chúng tôi sẽ hỗ trợ mọi người điều tra vụ án này.”
Đầu tiên, trên bầu trời thành phố Phong đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tình hình bầu trời bị “sương đen” bao trùm như này thì việc truyền tải thông tin sẽ bị ngăn chặn.
Ví dụ như tình hình buôn bán người ở khu vực các tỉnh thành phía Nam hung hăng và ngang ngược như vậy nhưng những người dân bình thường ở các tỉnh ngoài chưa bao giờ nghe được bất cứ thông tin nào về những điều đó.
Tiếp theo, chính là mạng lưới internet ở thành phố Phong.
Tuy rằng vẫn chưa tìm thấy bằng chứng chính xác nhưng Cố Chi Tang đã cảm nhận được một số sự cản trở cũng như hơi thở khó chịu khi xem xét “bút ký tử vong” và tìm kiếm một số thông tin liên quan.
Cảm giác này còn rõ ràng hơn khi cô nhìn thấy những bình luận của các âm hồn địa phủ gửi tin nhắn lên phòng livestream.
Cho nên, Cố Chi Tang mới có thể xác định mạng lưới internet của thành phố Phong có phát sinh vấn đề.
Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng, người đăng “Bút Ký Khải Huyền” kia không phải là người sống.
Cố Chi Tang nói tiếp: “Tốt nhất, mỗi nhân viên cảnh sát tham gia điều tra vụ án này đều nên dẫn theo một nhân viên Linh Tổ, để đề phòng có chuyện xảy ra.”
Nếu thật sự va chạm phải thứ gì đó thì nhân viên Linh Tổ còn có thể bảo vệ được các nhân viên cảnh sát là người thường.
Sĩ quan cảnh sát phụ trách cũng vui vẻ đồng ý.
Đối với những người luôn tin theo thuyết duy vật như bọn họ thì việc đột nhiên chấp nhận có quỷ thần tồn tại, còn hợp tác với một số người có năng lực đặc thù để điều tra phá án thì cũng là một trải nghiệm mới lạ.
Hơn nữa, miễn là có thể phá án thành công, bóc trần được chân tướng sự việc thì những chuyện này không phải là vấn đề quan trọng.
Chẳng bao lâu sau, sĩ quan phụ trách đã phân công lại lực lượng cảnh sát, phân chia rõ ràng nhiệm vụ điều tra cho từng người, triển khai điều tra sâu thêm về vụ án này.
Các nhân viên Linh Tổ ở thành phố Phong cũng không hề nhàn rỗi, được chia thành nhiều tổ đội nhỏ và đi theo cảnh sát hỗ trợ điều tra.
Còn Cố Chi Tang thì đi một mình đến học viện mỹ thuật tại thành phố Phong.
Cô khá có hứng thú về địa điểm xảy ra tai nạn của sinh viên họ An kia, muốn đến đó xem có phát hiện thêm manh mối nào không.
Sau khi đến học viện mỹ thuật thì đầu tiên, Cố Chi Tang đã đến hiện trường nơi sinh viên họ An bị tượng rơi vào đầu nên chết tại chỗ trước, quan sát kỹ càng một lúc.
Cho dù thi thể của sinh viên họ An kia đã sớm được khiêng đi, vết máu trên mặt đất cũng bị nhân viên vệ sinh lau dọn và cọ rửa nên hoàn toàn không còn nhìn thấy dấu vết nào, nhưng Cố Chi Tang vẫn nhìn thấy một đoàn âm khí mỏng manh còn sót lại ở chỗ này.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên trường học thì Cố Chi Tang đã đi vào căn phòng nơi có ban công đặt tượng thạch cao kia.
Vừa bước vào phòng học này thì các giác quan nhạy bén của cô đã nhận ra có âm khí trong phòng và bị thu hút bởi nguồn gốc phát ra âm khí.