Điều quan trọng nhất là phải dùng “Phù Truy Tung” như thế nào để có thể tìm được tung tích của Hạ Chiếu Sinh.
Cho dù là ở trên không gian mạng hay ở ngoài hiện thực thì chỉ có mỗi phù chú hay trận pháp sẽ không thể thi triển chú thuật được, tất cả đều phải dựa vào năng lực của huyền sư để khởi động thì chú thuật mới có thể phát huy tác dụng.
Lãnh thổ trong nước cực kỳ rộng lớn, diện tích đất liền phải lên đến hàng chục triệu km2, dân cư cũng phải hơn một tỷ người.
Hạ Chiếu Sinh ẩn náu trong không gian mạng thì nó có thể tồn tại ở bất cứ khu vực nào, trong nhà của bất kỳ người dân nào.
Nếu muốn tìm ra vị trí chính xác của quỷ hồn Hạ Chiếu Sinh thì huyền sư thi triển thuật pháp nhất định phải khởi động “Phù Truy Tung” trên phạm vi toàn bộ đất nước, ý thức của người đó phải bao trùm hàng chục triệu km2, phải bao quát được toàn bộ diện tích lãnh thổ.
Đây là thủ đoạn mà chỉ có Chân Thần mới có thể làm nổi.
Cố Chi Tang chỉ là một huyền sư độ kiếp thất bại, thân xác chưa phù hợp hoàn toàn với linh hồn “Địa Tiên” nên cô không thể làm được.
Phạm vi ý thức của cô cùng lắm chỉ có thể bao trùm được một tỉnh thành nhỏ, hoặc là một vài thành phố gần nhau.
Nếu phạm vi xa và rộng hơn thì cô rất khó có thể bao quát hết.
Nhưng trùng hợp thay, Cố Chi Tang lại là sứ giả của địa phủ, có thể bù đắp được khuyết điểm ý thức không đủ bao trùm toàn bộ phạm vi rộng này.
Cô có thể mượn dùng Quỷ Môn – cánh cổng kết nối hai giới m Dương để ngay lập tức di chuyển đến bất cứ nơi nào cô muốn ở trên trần gian.
Bằng cách này, cô có thể phân chia theo khu vực, tìm kiếm dần từng thành phố một.
Sau khi nghĩ xong xuôi phương án bắt quỷ thì Cố Chi Tang đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, liệt kê lại các chú thuật và trận pháp cần dùng rồi giao cho Yến Thừa.
“Làm phiền anh rồi.”
Yến Thừa: “Tôi chỉ làm hết khả năng của mình. Tôi không biết bày binh bố trận, trừ tà bắt quỷ, chỉ biết làm một số việc như này thôi, có thể giúp ích được là tốt rồi. Huống chi, cô đã cứu tôi nhiều lần như vậy thì tôi cũng sớm muốn báo đáp rồi.”
Khi nói chuyện, khuôn mặt của Yến Thừa hiện lên vẻ dịu dàng ôn hòa.
Nhưng lời nói này khi rơi vào tai của Cố Chi Tang thì lại khiến cô hơi sửng sốt.
Cảm giác quen thuộc khó hiểu kia lại bắt đầu rục rịch, gợi lên một số mảnh vỡ ký ức lẻ tẻ ẩn sâu trong trí nhớ của cô.
Vị hoàng tử ốm yếu Yến Hồi Sơn từng ở nhờ trên đỉnh núi của môn phái nhà cô, từ khi còn niên thiếu đến lúc trở thành một thanh niên thì vẫn luôn dùng ánh mắt dịu dàng, ấm áp, đặt các loại bảo vật hoàng gia, sơn hào hải vị ở trước cửa động trên núi cho cô.
Sau khi cô xuống núi giết quỷ quái để lịch luyện thì vẫn luôn thích uống rượu mạnh hoặc dùng rượu để tưới kiếm.
Vào mỗi lần trước khi cô rời núi thì bên ngoài cửa động của cô sẽ luôn có một túi đồ được sắp xếp gọn gàng, bên trong có vàng bạc và một bình rượu ngọc hoàng gia có giá trị ngàn vàng.
Hoặc là khi cô cần dùng dược liệu để rèn luyện thân thể thì cũng từ việc cô tự mình lên núi để hái thuốc chuyển sang tình trạng tiểu vương gia vung tay lên, một đống dược liệu như cải trắng được vận chuyển từng thùng lớn lên trên núi.
Con người của Yến Hồi Sơn kia quá lương thiện và ngây thơ. Nếu dùng từ ngữ thời hiện đại để miêu tả thì chính là một kẻ có tiền “Ngốc Bạch Ngọt”.
Khi vừa mới lên núi thì anh chẳng qua vừa mới mười hai, mười ba tuổi. Một đứa trẻ nho nhỏ khoác một chiếc áo lông cáo trắng như tuyết mà chỉ hận không thể tặng hết đồ đạc mang đến từ hoàng cung cho Cố Chi Tang và Quân Hồng Đạo Nhân.
Cố Chi Tang không quen tiếp nhận ý tốt của người khác nên ban đầu thường dùng vẻ mặt lạnh như băng, đặt đồ mà đối phương đem đến ở bên ngoài cửa động.
“Về sau đừng tặng nữa, ta không cần.”
Mỗi khi cô nói xong và xoay người rời đi thì khóe mắt của cô có thể nhìn thấy vẻ mặt sa sút của thiếu niên, đáng thương như một con cún bị lạc đường vậy.
Nhưng chỉ chưa đầy một cái chớp mắt, vị hoàng tử thiếu niên kia lại nở một nụ cười tươi, đi theo sau cô và Quân Hồng Đạo Nhân, mềm mại gọi từng tiếng “sư phụ”.
Vào một lần khi Cố Chi Tang chuẩn bị rời núi, khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên ngoài cửa núi thì tầm mắt của cô đã hơi khựng lại.
Trong rừng cây không có một bóng người trước cửa núi, có một chiếc ghế mây được đặt ở đó.
Thiếu niên khoác áo choàng thêu hình trúc xanh, tay cầm sách cổ yên lặng nghiên cứu. Đằng sau chiếc ghế mây có một con nai con đang cúi đầu gặm cỏ, làn gió thổi nhẹ và tiếng chim hót lanh lảnh cũng thoảng qua bên cạnh anh nhưng dường như không hề gợi lên chút gợn sóng nào.
Vào thời điểm đó, cô cảm nhận được một sự cô độc mơ hồ trên người của thiếu niên kia.
Cũng phải thôi, nếu không phải Yến Hồi Sơn từ khi sinh ra đã thể nhược nhiều bệnh thì anh cũng sẽ không bị đưa đến ngọn núi buồn tẻ và vô vị này. Đáng nhẽ anh sẽ ở trong hoàng cung, quần là áo lượt, hưởng thụ cuộc sống giàu sang.
Từ vị trí con cưng của trời đến một người ăn nhờ ở đậu, cũng không có người bạn nào chơi cùng thì quả thật quá đáng thương, cũng chênh lệch khá nhiều.