Ngay sau đó, tầm mắt của Cố Chi Tang lại dịch sang bên cạnh, dừng ở trên người chồng của bà ấy. Cô nói:
“Còn về phần tướng mạo của ông Vương thì càng đơn giản và rõ ràng hơn. Hơn một tháng trước, ông đã đi xe đạp và phát sinh va chạm với người đi đường, bị ngã xuống đất, trên mặt cũng bị xây xát vài chỗ.”
“Phần mũi, cằm của ông đều bị rách da, bây giờ vẫn còn sẹo để lại, răng cũng bị gãy mất một cái rưỡi.”
Một lúc lâu sau, ông Vương mới khàn khàn trả lời: “Đại sư, cô đúng là thần thánh, ngay cả chuyện tôi bị gãy bao nhiêu cái răng cũng có thể tính ra được!”
Cố Chi Tang: “Phần chóp mũi là {Cung Tiền Tài}, vết thương ở mũi của ông đến bây giờ vẫn còn mưng mủ chưa lành lại được, cũng là do bị khí bẩn ảnh hưởng. Còn về những vết thương ở vị trí cằm và nơi khác thì cũng chứng tỏ tài vận của ông đang xuất hiện nguy cơ, nền móng bất ổn.”
“Nền móng bất ổn, nền móng bất ổn…”
Ông Vương lẩm bẩm một lúc, trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười khổ:
“Đại sư, nếu chúng tôi có thể gặp được người thần thánh như ngài sớm hơn thì tốt biết bao!”
“Tôi và vợ mình đã phải bôn ba, vất vả làm lụng sớm tối, bán mạng kiếm tiền. Cả cuộc đời chắp vá lại cũng tiết kiệm được khoảng 160 nghìn đồng, cộng thêm khoảng hai chục nghìn được người bạn kia gửi đến để chuẩn bị mở cửa hàng.”
“Tất cả đều để trong một thẻ ngân hàng và toàn bộ đều bị con gái {ngoan} nhà tôi tiêu sạch cho người khác!”
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi không thể kìm nén được nước mắt của mình, nghẹn ngào trước ống kính:
“Tôi biết loại đàn ông như tôi cũng quá kém cỏi, đã đến cái tuổi này rồi mà không có nhà, không có xe, vất vả làm lụng cả đời mới tiết kiệm được hơn một trăm nghìn. Nhưng mà, cho dù hai vợ chồng chúng tôi có phải tằn tiện đến cỡ nào cũng chưa bao giờ để con gái nhà mình phải khổ!”
“Chúng tôi vốn dĩ dự định tiết kiệm thêm ba đến năm năm nữa là có thể mua được một căn nhà nhỏ ở thị trấn bên cạnh. Về sau cũng coi như có chỗ dưỡng già, không cần con gái phải nuôi… Ai mà ngờ được rằng, ai có thể tưởng tượng được chứ!”
“Đó là tiền tiết kiệm cả đời của hai chúng tôi đấy! Còn cả hai chục nghìn tiền của nhà người ta nữa, tất cả đều mất hết rồi!!”
Cho dù đã sớm tính ra được chuyện mà hai vợ chồng nhà này gặp phải nhưng khi nghe thấy tiếng rên rỉ khàn đục kia thì Cố Chi Tang cũng lặng cả người.
Khu vực bình luận trong phòng livestream cũng nổ tung.
[??? Mẹ nó? Này, cô chú này cũng quá thảm rồi… Bị chính con gái nhà mình tiêu sạch tiền tiết kiệm cả đời dùng để mua nhà ở sao? Thật sự ứng nghiệm với câu nói kia của Tang Tang “Xui xẻo phá tài, nền móng bất ổn” rồi, đây là nuôi dưỡng ra một kẻ thù cho nhà mình hả?!]
[Đừng nói là Vương Vân Vân đã dùng tiền tiết kiệm cả đời của cha mẹ mình để tặng quà cho ngôi sao nổi tiếng trên mạng kia đấy nhé??!]
[Tôi nghe xong chuyện thì cũng cực kỳ tức giận đây, đầu óc của cô con gái này thật sự toàn bã đậu mà!]
[…]
Đợi đến khi hai vợ chồng nhà bà Tôn vất vả mãi mới bình ổn được tâm trạng thì bọn họ đã cố kìm nén sự căm giận và khó chịu trong lòng, từ từ kể lại câu chuyện từ đầu.
Theo lời của ông Vương thì trong một năm trở lại đây, con gái nhà ông ấy vẫn luôn thích một ngôi sao trên mạng.
Luôn xem livestream lúc nửa đêm, mỗi tháng tiêu hơn một nghìn đồng tiền quà tặng cho đối phương. Lý do con gái ông ấy lấy trộm tiền tiết kiệm của cả nhà cũng là vì đối phương.
“Là một chàng trai nhìn từ ngoại hình thì có vẻ trong độ tuổi hai mươi, khuôn mặt quả thật khá thanh tú, cũng có rất nhiều người hâm mộ.”
“Lúc trước, cậu ấy cực kỳ nổi tiếng ở trên một ứng dụng giải trí gì đó, những video được đăng tải trên đó đều có số lượt thích cao. Tôi và mẹ con bé cũng đã từng nhìn thấy cậu ấy khi lướt internet rồi.”
Ông Vương khàn giọng nói: “Vân Vân vẫn luôn xem livestream khi ở trường học, đến lúc được nghỉ trở về nhà vẫn xem không bỏ buổi nào. Ngay từ đầu thì con bé cũng không phải điên cuồng như bây giờ.”
“Sau đó, khi con bé nói chuyện với người bạn nào đó trên mạng thì tôi có nghe thấy hai đứa trò chuyện rằng bây giờ ngôi sao mạng này muốn trở thành nghệ sĩ trong giới giải trí, hình như đi tham gia vào một cuộc thi tuyển chọn gì đó.”
“Tất cả những người yêu thích cậu thanh niên này đều dốc sức hỗ trợ cậu ấy, phải vào top bao nhiêu đó thì mới có thể thành công ra mắt, trở thành nghệ sĩ.”
“Tôi và mẹ con bé cũng không hiểu lắm về mấy thứ này. Nhưng đứa trẻ kia mấy năm nay vẫn luôn không chịu thân thiết với chúng tôi, chỉ khi nói về những hành động theo đuổi thần tượng kia thì tinh thần của con bé mới vui vẻ hơn một chút nên chúng tôi cũng không can thiệp quá nhiều.”
“Khoảng thời gian đó, mỗi ngày con bé đều dốc sức ủng hộ ngôi sao mạng kia thông qua internet, có hôm còn làm đến hơn nửa đêm, còn tập trung thành hội nhóm gì đó với những người hâm mộ khác ở trên mạng…”
Nói đến đây, ông Vương đã dừng lại một chút, cố gắng hồi tưởng lại nên miêu tả những hoạt động hỗ trợ kia như thế nào.
Bà Tôn ngồi ở bên cạnh sụt sịt mũi, buồn rầu nói: “Phải làm số liệu, phản bác lại những lời bôi nhọ.”
“Đúng vậy, chính là mấy việc đó.” Ông Vương nhớ lại, mỗi ngày, con gái nhà ông ấy đều sẽ nói đi nói lại với đầu bên kia điện thoại di động nên cả hai vợ chồng nhà ông ấy đều nghe nhiều đến thuộc lòng.