Trong lòng Cố Chi Tang cũng hiểu rõ, Quản Kỳ Hoành đã là một quân cờ bỏ đi.
Tuy nhiên, cô vẫn nhẹ nhàng dậm chân xuống đất và ngay lập tức, hồn lực cường đại của cô đã lan rộng như một mái vòm, bao phủ toàn bộ căn hộ này.
Tiếp theo, cô kết ấn để thi triển pháp quyết. Lúc đầu ngón tay của cô biến đổi nhiều tư thế thì thuật số Huyền Môn cổ xưa đã sớm thất truyền lập tức được cô từ từ niệm ra.
Cuối cùng, thuật pháp kia đã hóa thành một đoàn ánh sáng bay về phía sau lưng Đoàn Kỳ Hoành, lẳng lặng chặt đứt “Trận Đổi Vận” trên người anh ta.
Sau khi Quản Kỳ Hoành mở cửa và nhìn thấy một số nhân viên cảnh sát mặc đồng phục, sắc mặt nghiêm túc đứng ngoài thì trong lòng anh ta cũng cảm thấy khá hoảng hốt.
Còn chưa đợi anh ta mở miệng nói chuyện thì đột nhiên Quản Kỳ Hoành cảm thấy trong lòng mình như bị kim đâm nhói một cái, một cảm giác co rút đau đớn bất chợt thoáng qua trong giây lát.
Ngay sau đó, thân thể vốn đang nhẹ nhàng của anh ta lại trở nên nặng nề một cách khó hiểu.
Tuy nhiên, toàn bộ tâm trí của Quản Kỳ Hoành lúc này đều đang căng thẳng và suy tư xem nên đối phó với các nhân viên cảnh sát như thế nào.
Do đó, anh ta đã bỏ qua sự khác thường trong giây lát kia và tất nhiên cũng không chú ý đến những nhân viên cảnh sát đứng bên ngoài đã nhìn mình khiếp sợ ra sao, dường như bọn họ đã thấy cảnh tượng gì đó khá kinh khủng.
Nhân viên Linh Tổ đứng ở đằng sau đội ngũ thấy vậy đã lập tức liếc nhìn nhau và bước lên muốn khống chế Quản Kỳ Hoành.
“Quản Kỳ Hoành, anh bị tình nghi lạm dụng thuật pháp để mưu hại quần chúng nhân dân. Mong anh hãy đi theo chúng tôi về sở cảnh sát!”
Sắc mặt của Quản Kỳ Hoành đột nhiên biến đổi, đột ngột lùi nhanh về phía sau:
“Tôi, tôi không làm gì cả! Mấy người có bằng chứng không? Cho dù mấy người là cảnh sát thì cũng không thể làm bậy như vậy. Mấy người và Cố Chi Tang là cùng một đám!”
Anh ta bước nhanh đến trước màn hình livestream, nghĩ rằng miễn là bản thân nhất quyết bắt bọn họ phải đưa ra bằng chứng xác thực thì sẽ có thể sử dụng dư luận để chèn ép cảnh sát.
Tuy nhiên, vốn dĩ các cư dân mạng đang sốc nặng vì sự xuất hiện của cảnh sát thì khi nhìn thấy trên màn hình livestream bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông thì tất cả đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ trong thời gian vài giây ngắn ngủi, tất cả khán giả đều hóa đá nhìn chằm chằm vào màn hình. Bọn họ vừa cảm thấy sợ hãi, vừa cực độ nghi ngờ cuộc đời.
Toàn bộ màn hình đều phủ đầy dấu hỏi chấm và dấu chấm than.
Trong lúc này, Quản Kỳ Hoành bị cảnh sát và nhân viên Linh Tổ xông đến khống chế vẫn còn giãy dụa liên tục, miệng gầm gừ gào thét, luôn mồm nói cảnh sát thông đồng với Cố Chi Tang để vu khống và hãm hại anh ta.
Giọng nói của anh ta rất to, mục đích chính là vì muốn cho khán giả đang theo dõi livestream nghe thấy.
“Đáng xấu hổ thay, mấy người là cảnh sát nhân dân đấy. Thái độ phục vụ nhân dân kém cỏi như vậy không đáng bị lên án sao? Mấy người là quan mà lại hành động như kẻ cướp vậy.”
“Tôi sẽ không bị khuất phục đâu, sẽ không chịu đựng sự vu oan giá họa của mấy người. Mấy người muốn bắt tôi thì phải lấy ra được bằng chứng!”
Nhân viên Linh Tổ đang đè anh ta xuống cười lạnh một tiếng, dồn sức vào tay nhiều hơn khiến Quản Kỳ Hoành phải gào lên một tiếng thét đau đớn.
“Đừng nói nhảm nữa, anh gây nguy hiểm đến an toàn công cộng mà còn nghi ngờ về uy tín của tổ chức quốc gia sao? Nếu không phải đã tra xét được gốc gác của anh rồi thì chúng tôi sẽ đến tận nhà để bắt anh à?”
Lúc này, nhân viên cảnh sát phụ trách lục soát các vật phẩm khả nghi trong căn hộ của Quản Kỳ Hoành đã đi ra từ phòng ngủ, trên tay cầm một bức tượng màu vàng đồng kỳ dị.
Hai bên cánh tay một dài, một ngắn, một đầu nhiều mặt, chạm khắc cực kỳ sống động.
Nhân viên Linh Tổ: “Anh không phải cái gì cũng không biết sao? Thế sao thứ kia lại được đặt ở đầu giường ngủ của anh vậy?”
Nhìn thấy tượng “Túc Thần Nghìn Mặt” thì trong mắt của Quản Kỳ Hoành xẹt qua một chút chột dạ, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
“Làm sao vậy? Đây là một bức tượng của một vị thần mà tôi đã nhìn thấy khi đi du lịch, cũng cảm thấy khá thần bí và đẹp mắt nên mới mua về nhà. Tôi đã phạm tội gì chứ?”
“Đây là đặc điểm nhận dạng của tín đồ tà giáo.”
Nhân viên Linh Tổ nói: “Lười nghe anh ngụy biện tiếp, đừng có mạnh miệng nữa, anh nên ngẩng đầu lên và nhìn màn hình livestream đi.”
Vừa dứt lời, một nhân viên Linh Tổ khác đã cầm thiết bị điện tử đang đặt trên bàn lại đây, hướng góc camera vào thẳng khuôn mặt của Quản Kỳ Hoành.
Lúc này, các khán giả trong phòng livestream đã hoàn toàn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Và bản thân Quản Kỳ Hoành cũng nhìn thấy khuôn mặt đang xuất hiện trên màn hình và những bình luận mới đang được điên cuồng gửi lên kia.
Con ngươi trong mắt anh ta co rụt lại, đôi môi không ngừng run rẩy, cổ họng nghẹt lại như bị ai bóp chặt, quá mức hoảng sợ đến nỗi không thể nói ra lời nào: “Này, này?!”