Anh ta nói năng vô cùng lộn xộn. Cuối cùng, dưới cảm giác bị châm chọc khi thấy Cố Chi Tang nở nụ cười mỉa mai với mình thì trạng thái tinh thần của Quản Kỳ Hoành đã càng lúc càng suy sụp.
Đến lúc cuối, anh ta đã bật thốt ra một câu:
“Tôi cũng không tin cô là một người trong sạch. Cô có dám nói bản thân mình không có hệ thống hỗ trợ không?!”
Hệ thống?
Khi nghe thấy từ ngữ quen thuộc thì đôi mắt phượng của Cố Chi Tang đã hơi nheo lại.
Lời nói này của Quản Kỳ Hoành có ý là anh ta cũng có một “hệ thống” sao?
Cảm giác được sự nghi ngờ trong não bộ của Cố Chi Tang nên hệ thống đã bật dậy từ giấc ngủ say, vội vàng nhảy ra biểu lộ lòng trung thành và sự trong sạch của mình:
“Không thể nào! Tên lừa đảo này lấy đâu ra chứ? Em không hề có liên quan gì đến tên cặn bã này cả, cũng chưa bao giờ gặp qua anh ta. Nếu có đồng loại xuất hiện thì em chắc chắn sẽ cảm nhận được. Anh ta đang nói dối!”
“Tang Tang, chị không thể tin chuyện bịa đặt dối trá của người này được, hu hu.”
Cố Chi Tang không trả lời, còn cố ý lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên.
Thấy vậy, Quản Kỳ Hoành càng thêm xác định chắc chắn rằng Cố Chi Tang thật sự có hệ thống!
Anh ta oán hận nói: “Đừng cho rằng tôi không biết gì. Năng lực của cô đều là do đã hấp thụ vận thế của những vật hy sinh khác trong thế giới này. Cô muốn tranh đoạt thế giới này với tôi…”
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn đã đột ngột vang lên.
Chỉ trong vòng một giây đồng hồ, thân thể mập mạp của Quản Kỳ Hoành đã đột nhiên vặn vẹo, bành trướng to lên, như có thứ gì đó trong thân thể của anh ta bị kích động, muốn lao ra ngoài.
Anh ta thậm chí còn không có thời gian phản ứng lại, đến cả thời gian kêu lên một tiếng thảm thiết cũng không có, toàn bộ thân thể mập mạp đã đột ngột bị nổ tung.
Bọt máu văng tung tóe khắp nơi, bắn trên bàn, trên đất và bốn phía vách tường trong phòng thẩm vấn.
Biến cố bất thình lình xảy ra đã khiến cho mọi người trong phòng quan sát ngây ngẩn cả người. Một số nhân viên Linh Tổ còn trẻ tuổi, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như thế này đã lập tức cảm thấy trong dạ dày của mình cồn cào đảo lộn:
“Sao, tại sao lại có thể như vậy?!”
Trên chiếc ghế đối diện cạnh bàn thẩm vấn, khuôn mặt của Cố Chi Tang vẫn lạnh nhạt như thường, hoàn toàn không hề bị lung lay trước cảnh tượng máu me đáng sợ trước mặt.
Cô nâng tay lên, lòng bàn tay trắng muốt được mở rộng ra, trên đó không biết từ khi nào đã được vẽ một bùa chú.
Một lớp chắn vô hình đã được mở ra, tạo thành một hình vòng cung trước người cô, giúp cô che chắn không để những bọt máu kia bắn lên người một chút nào.
Lúc này, khi thể xác đã hoàn toàn bị nổ tung, khuôn mặt của Quản Kỳ Hoành trước mắt cô cũng mờ mịt chưa kịp phản ứng lại – hay nói chính xác hơn là khi hồn phách của anh ta vẫn còn ngơ ngác thì cũng bỗng nhiên bị thứ gì đó tác động, hồn thể nổi lên gợn sóng.
Khuôn mặt của hồn phách Quản Kỳ Hoành vốn dĩ đã gần như trong suốt kia lộ ra vẻ đau đớn cùng cực. Đến lúc anh ta gần như sắp hồn phi phách tán thì Cố Chi Tang đã hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa giơ lên của cô đã đột ngột nắm chặt lại.
Trong phút chốc, hồn phách gần như sắp tán loạn của Quản Kỳ Hoành đã bị thứ gì đó “nắm chặt”.
Quỷ hồn Quản Kỳ Hoành cảm thấy có hai đoàn lực lượng đang đấu tranh với nhau trong hồn thể của anh ta.
Một đoàn đến từ tận sâu trong linh hồn muốn xé rách anh ta thành từng mảnh.
Còn một đoàn thì đang chặt chẽ khóa anh ta lại, khiến cho anh ta không thể động đậy nổi.
Tiếp theo, Cố Chi Tang đã biến đổi mấy loại kết ấn rồi thốt ra một câu: “Phá!”
Ngay sau đó, sức mạnh cưỡng ép muốn xé rách hồn phách của Quản Kỳ Hoành đã bị lực lượng của Cố Chi Tang trấn áp đến mức bất đắc dĩ phải xông ra ngoài.
Một đoàn sương mù tối đen như mực đã lao thẳng về phía cửa.
“Muốn chạy à?”
Cố Chi Tang hừ lạnh một tiếng, một trận pháp giam cầm với mắt trận là cô đã đột ngột dựng thẳng lên từ dưới mặt đất. Phạm vi trận pháp này bao trùm toàn bộ phòng thẩm vấn, vây chặt đoàn sương mù kia.
Nó cũng phản ứng cực nhanh, nhận ra Cố Chi Tang đang chầu chực chờ bắt mình nên nhanh chóng vòng lại, xông thẳng vào phần trán của cô, ý đồ tấn công thẳng vào Linh Đài.
Phần lòng trắng trong con ngươi của Cố Chi Tang đã lập tức bị sương đen xâm lấn nhưng chỉ trong nháy mắt, nó đã bị lực lượng linh hồn cường đại của cô trấn áp.
Cùng lúc đó, khi đang đối đầu với lực lượng cội nguồn của “sương đen” thì ý thức của Cố Chi Tang cũng bị đẩy mạnh ra khỏi thân thể của cô.
Cô mở hai mắt ra, thấy xung quanh được bao quanh bởi bóng tối xen lẫn sự ẩm ướt, khá khó chịu.
Cố Chi Tang nhanh chóng đánh giá tình hình bốn phía và phát hiện ra nơi này chắc hẳn ở dưới lòng đất, được xây dựng thành một tế đàn rộng rãi và đơn giản.
Vô số “bức tượng thần” làm bằng đồng hoặc là đắp bằng đất nung, kích cỡ to nhỏ đều có, đang được đặt san sát trong tế đàn. Tất cả đều là tượng một đầu nhiều mặt, chạm khắc vô cùng sống động.
Dường như bất kể cô đứng ở góc độ nào cũng có thể nhìn thấy được vô số “khuôn mặt” nhìn chăm chú vào mình.