Cố Chi Tang gật đầu, nhìn về phía vách tường đã bong tróc sơn và chuyển tầm mắt về cổng ngôi miếu:
“Vào xem trước.”
Cô cảm ứng được một luồng khí thối rữa nhàn nhạt trong không khí, chắc hẳn thứ gì đó bên trong vẫn chưa được xóa bỏ sạch sẽ, ít nhất bọn họ vẫn có thể tìm được một chút dấu vết còn sót lại.
Khi bọn họ phá chiếc khóa bằng đồng cũ ở ngoài cổng miếu và bước vào trong ngôi miếu hoang phủ đầy bụi bặm này thì các nhân viên Linh Tổ đã tự động tản ra, chia từ hai đến ba người một tổ và bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Nhưng không có thu hoạch gì cả.
Cố Chi Tang đi theo cảm giác của mình và tiến thẳng đến sân sau của ngôi miếu hoang này. Cô phát hiện ra, sân sau của ngôi miếu này cũng nằm trên ngọn núi hoang mà cô đã độ kiếp mấy ngày trước, chẳng qua nó nằm ở phía sườn bên kia của đỉnh núi mà thôi.
Có một con đường nhỏ thông giữa hai bên.
Cô nhìn quanh bốn phía và ánh mắt đã tập trung vào mấy cây khô ở sân sau.
Bây giờ là đầu tháng Giêng, là một trong những tháng lạnh nhất trong năm nên cây cối bị trụi lá là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, những cây được trồng ở sân sau này đã gần như khô héo hết rồi.
Trên chạc cây không còn sót lại một mảnh lá hay chồi non nào cả, toàn bộ đều đã rụng hết xuống đất, chất thành một đống lớn, không có ai dọn dẹp và hầu hết đều đang bị phân hủy, bốc lên từng đợt mùi thối cực kỳ khó ngửi.
Nhìn dọc theo con đường nhỏ đi lên trên đỉnh núi thì cũng thấy cực kỳ thưa thớt cây xanh, ít ỏi đến mức đáng ngạc nhiên.
Ít nhất so với nơi Cố Chi Tang đã độ kiếp thì bên sườn núi chỗ này trọc hơn rất nhiều.
Đôi mắt phượng của cô hơi nheo lại, đột nhiên nói: “Mọi người mang theo những công cụ gì vậy? Có xẻng không?”
Nhân viên Linh Tổ đứng ở đằng sau cô hơi sửng sốt một chút: “Có xẻng công binh*.”
(*Xẻng công binh là loại xẻng gấp gọn, được thiết kế dành cho những người thám hiểm rừng núi, đi cắm trại, dã ngoại…)
“Mọi người hãy đào sân sau này lên.”
Mặc dù có hơi khó hiểu đối với mệnh lệnh đột ngột này của cô nhưng người phụ trách vẫn gọi tất cả các tổ viên khác đến và cùng dùng xẻng đào đất lên.
Bọn họ dùng xẻng công binh dọn dẹp một chút phần lá cây đã thối rữa bên trên rồi bắt đầu đào đất.
Cứ đào bới như vậy thì một số tổ viên đã dần dần phát hiện ra có điều gì đó không ổn lắm.
Sao bọn họ càng đào sâu xuống thì mùi bốc lên từ đất… lại càng thối hơn?
Mùi hôi thối này giống như mùi của một sinh vật nào đó đã bị vùi lấp bên dưới, đã thối rữa trong nhiều năm rồi.
Có người đã đào được một đoạn rễ cây nhưng lại phát hiện ra phần rễ này đã bị ăn mòn đến mục nát, vừa đào lên thì đoạn rễ này đã nát mủn ra rồi.
Chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều nhận ra có chuyện bất thường ở đây nên cũng lập tức tăng tốc độ đào đất nhanh hơn.
Chẳng bao lâu sau, một tổ viên đã đào ra được một hòm gỗ lim dài ở giữa sân sau. Phần đất ở xung quanh hòm gỗ kia đã mục nát đến mức chảy ra một loại nước màu đen hôi thối.
“Chỉ đạo Cố, đã đào được thứ gì đó!”
Mọi người tụ tập xung quanh nhìn cái hòm kia được mở ra.
Một mùi thối nồng nặc, cực kỳ buồn nôn đã bốc lên khi mở nắp hòm. Sau khi mọi người nhìn vào bên trong thì tất cả đều mở to cả hai mắt:
“Là tượng của Tà Thần kia!”
Ánh mắt của Cố Chi Tang âm u và lạnh lùng hẳn, nhìn chằm chằm bức tượng bằng đồng có nhiều khuôn mặt nhỏ được đặt trong hòm gỗ rồi nói:
“Xem ra, vị {đại sư} gây ra náo loạn ở thành phố X không phải là người, cũng không hề chạy trốn mà chỉ vứt bỏ đi một phân thân đã sắp hấp thụ no nê số mệnh của người khác thôi.”
Bây giờ, cô đã có thể xác định chắc chắn rằng cái gọi là “Túc Thần Nghìn Mặt” kia chính là “sương đen”.
“Túc Thần” chỉ là một hình tượng cụ thể hóa được đối phương bịa đặt ra mà thôi. Như vậy thì nó sẽ có thể tập hợp được càng nhiều khí vận và sinh cơ của người khác, dụ dỗ những người đã bị che mờ tâm trí rằng nó là một “Vị Thần”, khiến bọn họ quên mình cung cấp dinh dưỡng để nuôi nó.
Giống như bức tượng trước mắt này cũng không biết đã hãm hại biết bao nhiêu người rồi.
Cố Chi Tang giơ tay lên chạm vào bức tượng kia thì mới phát hiện ra, lớp da bên ngoài của nó không biết đã được chế tạo bằng loại vật liệu gì, hay là do đã hấp thụ quá nhiều vận thế của người khác nên khi sờ vào đã có cảm giác nhẵn mịn như sờ vào da thật, cũng có độ sáng bóng nhất định.
Chỉ liếc mắt nhìn vào bức tượng này một cái thì còn có một cảm giác không thể rời mắt nổi, dường như có thứ gì đó đã hấp dẫn tầm mắt của những người đứng xem.
Cố Chi Tang có đủ căn cứ để suy đoán hợp lý rằng… Nếu cho bức tượng phân thân này thêm một chút thời gian thì lớp da bên ngoài của nó sẽ càng mềm mại hơn, sẽ càng giống như làn da của một con người vậy.