Tổng phụ trách Linh Tổ trầm giọng nói: “Nếu đại sư Chấn Hà không đến thì chỉ đạo Cố chắc hẳn là người phù hợp nhất để đảm đương chức vụ tổng chỉ huy của nhiệm vụ lần này rồi. Đại sư Hư Không cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt của Hư Không Đạo Nhân có chút khó coi, nhưng cũng chỉ đành đồng ý.
“Lão tổ tông của chúng tôi đang bước vào thời điểm mấu chốt của việc tu hành nên không còn tinh thần và thể lực để xuất quan lo liệu những chuyện phàm trần nhỏ nhặt này nữa.”
“Nếu phía chính phủ khai chiến với bên tà tu thì Càn Thanh Môn chúng tôi tất nhiên sẽ góp một phần sức lực rồi.”
Lời nói của ông ta có ẩn ý rằng hôm nay Chấn Hà Đạo Nhân không đến đây cũng không phải bởi vì sợ Cố Chi Tang, mà là không thèm quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này mà thôi.
Quả nhiên, lời nói của ông ta đã khiến cho các thuật sĩ ngồi ở đây ngoài mặt thì hơi run rẩy, trong lòng cũng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Thời điểm mấu chốt?
Chẳng lẽ Chấn Hà Đạo Nhân đã sờ đến điểm phá giải gông xiềng cuối cùng rồi?!
Trên thực tế, chỉ có Hư Không Đạo Nhân là người đi theo vị lão chưởng môn này hơn một trăm năm qua thì mới mơ hồ nhận ra lão tổ tông nhà mình có điều gì đó không ổn.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này thì Hư Không Đạo Nhân lại ăn không ngon, ngủ không yên.
Hư Không Đạo Nhân nghi ngờ rằng, con đường tu hành của lão tổ tông đã gặp vấn đề!
Nhưng ông ta lại hoàn toàn không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Sau khi hội nghị kết thúc, Hề Khôi đã không rời đi từ sớm như các thuật sĩ khác mà lại chờ ở bên ngoài tòa nhà trụ sở chính một thời gian. Hình như, ông ấy đang đặc biệt chờ Cố Chi Tang ra ngoài.
Nhìn cô gái trẻ ở độ tuổi tương tự con gái nhà mình thì tâm trạng của Hề Khôi cũng khá phức tạp:
“Tiền bối Cố.”
Cố Chi Tang: “…Không cần phải xưng hô như vậy. Quan hệ cá nhân giữa tôi và Hề Hải Hồng cũng không tệ. Theo lý thì tôi phải gọi ngài một tiếng {chú}.”
Hai người đều cảm thấy xấu hổ vì chuyện xác định vai vế phù hợp, cuối cùng đã đồng ý xưng hô với nhau là “đạo hữu”.
“Đạo hữu Cố, cảm ơn cô đã chỉ giáo một vài điều cho con gái nhà tôi khi tham gia chương trình kia.”
Hề Khôi chuyển sang đề tài khác, giọng nói trầm hơn:
“Tôi muốn hỏi ý kiến của đạo hữu Cố về một sự kiện. Cô cảm thấy {sương đen} kia rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Cố Chi Tang chậm rãi ngước mắt lên, một lúc lâu sau mới nói:
“Đạo hữu Hề đã lánh đời trăm năm nay, luận về kinh nghiệm sống thì ông chắc hẳn phải thâm sâu hơn tôi rồi. Tôi không tin ông không nhìn ra được vấn đề này.”
“Hiển nhiên, thứ kia là một đoàn {dục niệm} đã trở thành tà ma.”
“Cũng có thể được gọi là {ác niệm}.”
“Nó sinh ra từ dục vọng, bị bóp méo trong dục vọng, cuối cùng đã trưởng thành nhờ hấp thụ lực lượng cuồn cuộn từ dục vọng.”
Sắc mặt của Hề Khôi cực kỳ khó coi, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi cũng nghĩ đến điều đó, nhưng tôi không dám xác nhận.”
Dục vọng là thứ có thể nói là cực kỳ tầm thường và thường thấy trên đời này.
Chỉ cần đã là con người thì nhất định sẽ có dục vọng.
Có thể là tốt, cũng có thể là xấu.
Có thể là bình thường, đường hoàng hoặc vĩ đại…
Có thể sẽ chỉ là những điều nhỏ nhặt như muốn được no bụng hoặc sẽ lớn lao như muốn có tiền tài, danh lợi, thậm chí muốn trở thành một vĩ nhân.
Nhưng con người là những sinh vật phức tạp nhất trong sáu cõi luân hồi, là sinh vật có linh tính nhất, do đó, dục vọng của loài người cũng có thể bành trướng đến vô hạn, vô tận.
Một khi lý trí bị chệch khỏi đường ray, bị dục vọng thao túng và chìm đắm trong những ham muốn xấu xa thì sẽ dễ dàng xuất hiện một đám người không từ thủ đoạn để đạt được thứ mà bọn họ mong muốn. Cuối cùng, sẽ dẫn đến sự sụp đổ của toàn xã hội.
Trong giáo lý của Thiên Chúa Giáo bên phương Tây cũng có một lý luận về “Bảy Tội Lỗi Lớn”.
Bởi vì đã tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ các loại vụ án nên Cố Chi Tang cũng bắt đầu nghi ngờ về bản chất và nguyên nhân sinh ra “sương đen”. Vì vậy, cô đã tham khảo một số tài liệu và sách báo có liên quan.
Cố Chi Tang phát hiện ra, những vụ án mượn vận thế, cướp đoạt tuổi thọ của người khác là biểu hiện của “sự tham lam”.
Vụ việc ở khu lăng mộ hoàng đế núi Bà Bà đã giam cầm tất cả các thế hệ sau của những người thợ thủ công xây mộ, coi bọn họ như những con kiến bảo vệ huyệt mộ của mình, chính là biểu hiện của “sự ngạo mạn”.
Để có thể kết Minh Hôn mà đã quấn lấy các cô gái vô tội, đẩy bọn họ vào con đường chết thì là biểu hiện của “sắc dục”.
Ngồi im một chỗ thu hoạch số mệnh của người hâm mộ, muốn không làm gì mà vẫn hưởng thụ trong vụ việc Quản Kỳ Hoành là biểu hiện của “sự lười biếng”.
…
Cứ như vậy, còn vô số dục vọng mà con người không thể kiềm chế được sẽ thể hiện qua hành động của những con người đã vặn vẹo tâm tính, không ngừng làm điều ác.
Và những người này cũng đang cung cấp nguồn năng lượng cuồn cuộn cho “sương đen”.
Như vậy, “sương đen” là thứ gì thì cũng đã quá rõ ràng rồi.
Nó sinh ra từ “ác niệm”, trở nên lớn mạnh hơn bởi vì “cái ác” trên thế gian này đang phát triển mạnh mẽ.