Cố Chi Tang đột nhiên mở hai mắt ra, nâng tay lên ngăn cản lại đám sương mù cuồn cuộn đang trút xuống như thác đổ kia.
Cô liếc mắt nhìn về phía mọi người đang hoảng hốt ở phía sau rồi nói:
“Tất cả đều lùi lại về sau khoảng trăm mét đi. Bây giờ đã không phải là tình huống mà mọi người có thể chống đỡ được đâu.”
Phục hồi lại ý thức từ trạng thái tinh thần hoảng hốt thì đám người Hề Khôi cũng hiểu được bọn họ bất lực trong chuyện này, lập tức lùi về phía sau.
Trong phút chốc, nơi này chỉ còn lại Cố Chi Tang đối đầu với “Chấn Hà” đã dung hợp với “sương đen”.
Ý niệm của cô vừa biến động thì đã cảm nhận được một chút dao động không bình tĩnh ở Biển Ý Thức của mình.
Những cảnh tượng vừa rồi chắc hẳn là do hệ thống đã cố ý cho cô xem, để cho cô ngay lập tức hiểu được chân tướng ẩn giấu đằng sau mọi chuyện.
Khó trách vào kiếp trước cô đã độ kiếp thất bại nhưng lại không bị tan thành tro bụi.
Ở kiếp trước, khi ý thức của cô dần mơ hồ trong lôi kiếp thì hình ảnh Yến Hồi Sơn chạy về phía mình chắc hẳn là cảnh tượng chân thật. Cái tên tốt bụng đến ngu ngốc kia đã dùng cơ thể người trần mắt thịt của anh để chặn lại sự ăn mòn của “sương đen”, tạo ra cơ hội giúp Thiên Đạo cướp được hồn phách của cô.
Sở dĩ Yến Hồi Sơn làm được điều này là bởi vì Mệnh Cách làm người lương thiện trong chín kiếp và Công Đức toàn thân đã giúp anh chống đỡ được đòn tấn công đó.
Những mảnh vỡ ký ức trong đầu Cố Chi Tang đã dần dần lắp ghép hoàn chỉnh và cô cũng hiểu ra mọi chuyện.
Yến Thừa chắc hẳn là chuyển thế của Yến Hồi Sơn.
Thể chất âm sát khí được sinh ra cùng anh là di chứng khi chống đỡ đòn tấn công kia lưu lại. m sát khí kia đã bị khắc sâu vào trong hồn phách của anh, găm chặt trong xương cốt.
Và trong tám trăm năm kia, Thiên Đạo vẫn luôn cố gắng sửa chữa lại hồn phách đã tan vỡ của cô.
Hơn nữa, Cố Chi Tang có cơ hội được chuyển thế một lần nữa đã đủ nghịch thiên rồi nên bí mật kia tất nhiên không thể nói cho cô biết từ đầu được. Nếu không thì sẽ phá hủy đạo pháp vĩnh viễn.
Thiên Đạo chỉ có thể rút ra một đoàn lực lượng căn nguyên của mình, hóa thành hệ thống, tiến vào Biển Ý Thức của cô.
Những mảnh vỡ ký ức vừa rồi là do hệ thống đã ăn cắp được từ trí nhớ của “Chấn Hà” khi ông ta tấn công bọn họ, là ký ức thuộc về “sương đen”.
Dùng loại phương pháp này để tiết lộ mọi việc cho cô đã là lợi dụng kẽ hở của đạo pháp.
Nhận ra ký ức ẩn giấu của mình đã bị “trộm” nên sắc mặt của “Chấn Hà” cũng tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Cố Chi Tang rồi nói:
“Cố Chi Tang, cô chắc hẳn đã nhìn thấy được Thiên Đạo kia vô dụng cỡ nào rồi. Mọi chuyện đã đến nước này thì cô còn cho rằng bản thân có cơ hội đi ngược chiều gió hay sao? Tuyệt đối không có khả năng đấy đâu.”
“Bản tôn đã trở thành chúa tể của {Đạo} rồi. Cô ngẩng đầu lên nhìn xem lôi kiếp nhỏ yếu này đi, có thể làm gì được ta chứ?”
Ông ta chậm rãi mở hai bàn tay ra, mỉm cười càn rỡ trong tiếng sấm chớp nổ ầm trời.
“Chẳng bằng như này, cô hãy cúi đầu trước ta đi. Như vậy thì ta có thể xem xét để cô trở thành vị Thần đầu tiên dưới trướng bản tôn sau khi sáng lập một thế giới mới.”
“Làm thuộc hạ của bản tôn thì cô sẽ là Thần, sẽ có thể sánh ngang với Thiên Đạo luôn ra vẻ đạo mạo đang trong tình thế nguy ngập kia, cũng sẽ càng có tiền đồ rộng mở hơn.”
Hệ thống: “?!!”
“Ta nhổ vào! Tang Tang, chị đừng tin mấy lời nói ma quỷ của nó!”
Cố Chi Tang không trả lời hệ thống, chỉ cười khẽ một tiếng:
“Thôi quên đi, ta không thể đồng tình nổi với cái thế giới mà ngươi muốn xây dựng.”
“Nếu một người ngay cả đạo đức và điểm mấu chốt đều không có, vứt bỏ tất cả lý trí và trật tự, chỉ dựa vào dục vọng để hành động thì người đó với súc vật có khác gì nhau đâu.”
“Mặc dù Thiên Đạo có đôi khi cũng không đáng tin cậy cho lắm nhưng ta cũng không muốn thay đổi người lãnh đạo trực tiếp của mình.”
“Chấn Hà” cười lạnh một tiếng: “Hồ đồ ngu xuẩn, cho thể diện mà lại không cần.”
“Ta vẫn cảm thấy sự đơn thuần, thiện lương của ngươi trong quá khứ đáng yêu hơn bây giờ nhiều.” Cố Chi Tang khẽ nhếch khóe môi dưới.
Ban đầu, “sương đen” cũng chỉ là một linh vật muốn hòa nhập vào xã hội loài người nhưng lại dần dần đã bị bóp méo thành bộ dạng như hiện tại.
Dường như đã bị dẫm đúng chỗ đau nên vẻ mặt của “Chấn Hà” đột ngột âm u hơn.
Giờ khắc này, ông ta hoàn toàn không hề giống như một người sống nữa mà như một khối thi thể ngồi trên vị trí cao xa vời vợi, nhìn xuống chúng sinh như nhìn một đám kiến nhỏ bé:
“Cô, đáng chết.”
“Chờ đến khi cô bị bản tôn lăng trì xử tử thì bản tôn sẽ giữ lại hồn phách của cô để vạn quỷ gặm nhấm, vạn kiến chui tim, muốn chết không được, muốn sống cũng không xong.”
“Và bản tôn còn muốn cô tận mắt chứng kiến sự thay đổi của thế giới này, nhìn dục vọng quét sạch trần gian và thấy toàn bộ loài người đều trở thành nô lệ trung thành của dục vọng!”
“Tất cả những người mà cô quan tâm, bao gồm cả Yến Thừa đều sẽ tan thành tro bụi.”